Nhà hàng Cố Tuy Yến đặt không quá đông người. Có phục vụ hướng dẫn họ đi đến phòng riêng. Vẫn như thường lệ là Nhan Tự gọi món sau đó Cố Tuy Yến thêm món ăn.
“Buổi tối chúng ta phải thu dọn hành lý rồi.” Nhan Tự có chút nhàm chán, cậu chống cằm, “Anh nói khi nào thì tuyết rơi nhỉ?”
Cố Tuy Yến cũng theo ánh mắt cậu nhìn ra ngoài: “Rất nhanh thôi, lập đông rồi.”
Nhan Tự cũng gật đầu theo. Phục vụ mang lên vài món đồ ngọt khai vị trước, cậu thấy có đồ ngon liền vui vẻ, vừa định cầm muỗng thì có người trực tiếp xông thẳng vào—
Cố Tuy Yến đứng lên nhìn chằm chằm đối phương. Người kia ngơ ngác sau đó khom lưng nói xin lỗi, rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Trông có vẻ là một sinh viên đi nhầm phòng học.
Nhan Tự cắn cái muỗng, đáy mắt cậu hiện lên ý cười: “Thật có sức sống.”
“Em cũng mới mười chín tuổi, vẫn là sinh viên đấy thôi.” Cố Tuy Yến vừa nói vừa quan sát thần sắc Nhan Tự, thấy đối phương cảm xúc không có thay đổi lớn mới tiếp tục mở lời, “Em có thường xuyên bị bắt nạt ở trường không?”
“Ừm.” Nhan Tự ăn ngấu nghiến đồ ngọt, cậu cúi đầu, “Bạn cùng phòng vì Nhan Bỉnh mà đều cô lập em, em làm chuyện gì họ cũng nhìn không thuận mắt.”
“Con người ai cũng có dục vọng, người có tiền làm gì cũng ngang tàng. Em không phải không nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài ở, nhưng không có tiền.” Nhan Tự thở dài, cậu ngẩng đầu nhìn Cố Tuy Yến, “Sức khỏe em không tốt lắm, không thể làm việc nặng. Sau đó em tính đi tìm việc gia sư làm, nhưng mỗi lần đều bị Nhan Bỉnh phá hỏng. Dần dà em cũng chấp nhận số phận.”
Lời Nhan Tự nói có chút uất ức. Cậu thật sự muốn chấp nhận số phận sao? Đương nhiên không phải, chỉ là không có sức lực để đấu, đấu cũng không lại.
Mệt, quá mệt mỏi.
Nụ cười Cố Tuy Yến có chút cứng lại, anh dựa vào ghế theo bản năng muốn lấy thuốc lá, nhưng anh không phải người thích hút thuốc uống rượu, trên người thật sự không mang thuốc lá.
Tầm mắt Nhan Tự vẫn luôn dõi theo Cố Tuy Yến, cậu thấy động tác của anh liền l.i.ế.m môi dưới: “Anh muốn hút thuốc sao?”
“Anh thấy phiền.” Cố Tuy Yến cũng không giấu Nhan Tự, “Nhưng anh không nghiện thuốc, em yên tâm là được.”
Nhan Tự “Ồ” một tiếng, dù sao cậu không thích mùi khói thuốc, sặc, cậu sẽ không thoải mái.
“Anh sẽ đối xử tốt với em.”
“Anh đối với em đã rất tốt rồi.”
Cố Tuy Yến muốn phản bác, anh chưa từng cầu hôn Nhan Tự, cũng không tổ chức hôn lễ, đến bây giờ còn chưa gặp phụ huynh của cậu, người chồng này anh làm căn bản chưa xứng.
“Vẫn chưa đủ tốt.” Cố Tuy Yến chỉ có thể mơ hồ qua loa lấp l.i.ế.m cho qua. Vừa hay đồ ăn lúc này được mang lên, cũng phá vỡ bầu không khí trầm lắng này.
Nhan Tự không hề kén cá chọn canh, món gì cậu cũng có thể ăn một chút, nhưng sở thích cũng rất rõ ràng. Cậu cũng không bạc đãi chính mình, các món đã gọi đều là cậu thích, Cố Tuy Yến thêm vào cũng là món cậu thích.
“Ngon quá!” Nhan Tự ăn đến món mình thích, mắt sáng lên. Cậu gắp một đũa cho Cố Tuy Yến, “Anh nếm thử cái này đi!”
Cố Tuy Yến cũng rất phối hợp ăn thêm một đũa, sau đó tán đồng quan điểm này của Nhan Tự.
Họ không gọi quá nhiều món, hai người ăn gần như vừa đủ. Nhà hàng Cố Tuy Yến đặt cũng có dụng ý, ví dụ như Nhan Tự vừa quay đầu là có thể thấy cảnh đêm bên ngoài.
Nhan Tự vẫn luôn muốn ngắm cảnh đêm, Cố Tuy Yến liền nghĩ cách thỏa mãn.
“Ca ca...” Nhan Tự quả nhiên phát hiện cảnh sắc phía sau, cậu đứng dậy, “Thật xinh đẹp.”
Cảm giác ngập trong vàng son, tất cả ánh đèn bật sáng lên khoảnh khắc kia thật sự rất bắt mắt.
Cố Tuy Yến cũng đứng ở phía sau Nhan Tự, động tác anh rất nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy Nhan Tự: “Còn có vòng quay mặt trời, muốn đi thử không?”
“Tiểu Tự ngồi qua chưa?”
Nhan Tự lắc đầu: “Chưa, em rất ít khi ra ngoài.”
“Có muốn thử một lần không?” Cố Tuy Yến giống như yêu tinh đang mê hoặc người, “Anh đi cùng em.”
Nhan Tự quay đầu đối diện với ánh mắt Cố Tuy Yến, cậu khẽ cườ, giây tiếp theo liền đồng ý: “Được ạ.”
Nhan Tự luôn dễ nói chuyện như vậy.
Vòng quay mặt trời hôm nay người tham gia không nhiều lắm, hoặc là họ may mắn, không cần xếp hàng, vừa qua đã lên được luôn.
Nhan Tự thận trọng cảm nhận, sau đó trên mặt là ý cười không thể giấu được: “Thật thần kỳ.”
“Thích sao?” Cố Tuy Yến xoa mặt Nhan Tự, trong ánh mắt anh hiện lên sự đau lòng, “Dễ dỗ dành như vậy à?”
Nhan Tự phản bác câu nói này: “Không phải dễ dỗ, là chưa từng trải nghiệm, vì lần đầu tiên nên thấy rất khác biệt.”
“Vậy à...” Cố Tuy Yến cùng Nhan Tự ngắm phong cảnh, mãi đến khi sắp lên tới đỉnh cao nhất, anh mới nhẹ giọng nói, “Em có biết vòng quay mặt trời có một truyền thuyết không, nếu lên tới chỗ cao nhất mà hôn nhau thì sẽ ở bên nhau cả đời.”
Nhan Tự lắc đầu: “Không biết... .”
Giây tiếp theo cậu đã bị Cố Tuy Yến ôm lấy từ phía sau. Cậu quá gầy, bé nhỏ nên bị đối phương ôm trọn vào trong lòng.
Cố Tuy Yến vùi đầu vào cổ Nhan Tự, giọng anh vừa buồn lại vừa khàn, tay còn nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhan Tự, anh hỏi:
“Xin hỏi, anh có thể hôn em không?”
Hôn môi….
Nhan Tự có thể cảm nhận được tim Cố Tuy Yến đập, rất nhanh và rất mạnh. Thân hình đối phương hoàn toàn có thể ôm trọn cậu vào lòng, nhưng Nhan Tự lại cảm thấy vị trí trái tim của họ trùng khớp tại một khoảnh khắc nào đó.
Cậu đã nói nhiều lời lộ liễu như vậy, nhưng lại bị câu hỏi chân thành của Cố Tuy Yến làm cho khó xử. Cậu nhẹ giọng nói: "...Được."
Âm cuối đều run rẩy.
Sự chú ý của Cố Tuy Yến phần lớn đều đặt vào Nhan Tự, cho nên rất dễ dàng phát hiện sự thay đổi của Nhan Tự.
“Nhan Tự.” Cố Tuy Yến gọi tên cậu, cậu xoay người nhìn anh.
Vòng đu quay lên đến đỉnh cao nhất, nhưng xung quanh họ lại rất yên tĩnh. Cố Tuy Yến dùng hai tay ôm lấy mặt Nhan Tự, anh thương tiếc nhìn người trước mắt, thở sâu rồi mới chậm rãi lại gần đối phương...
Khoảnh khắc đó, Nhan Tự nắm chặt quần áo Cố Tuy Yến, cậu nhắm mắt lại, không rõ trong lòng là mong chờ nhiều hơn hay là sợ hãi nhiều hơn. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Cố Tuy Yến, ngày càng gần, cho đến khi... dừng lại trên trán cậu.
Nhan Tự chậm rãi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt Cố Tuy Yến, cậu mím chặt môi, cũng không nói lời nào, chỉ là ôm lấy eo Cố Tuy Yến và rúc vào trong lòng n.g.ự.c đối phương.
Vòng đu quay quay hết một vòng và hạ xuống đất, họ nắm tay nhau đi ra. Màn đêm buổi tối quả thực tuyệt diệu, ngay cả ánh trăng cũng thật xinh đẹp như vậy.
Khi họ về đến nhà đã gần 11 giờ. Cố Tuy Yến dẫn cậu đi ăn vặt, lúc trở về cả hai người đều còn vương mùi thức ăn.
“Anh Ngô vừa gửi tin nhắn cho em, nói tập thứ hai của chương trình được quay ở nơi khác, nên ngày mai phải xuất phát.”
“Anh biết.” Cố Tuy Yến đã biết trước đó hai ngày, và cũng đã sắp xếp công việc xong từ sớm, để có thể ở bên Nhan Tự đủ ba ngày.
Nhan Tự xác nhận Cố Tuy Yến có thời gian rảnh sau đó mới lên lầu đi sắp xếp hành lý: “Vậy anh cứ làm việc đi, em đi thu dọn trước.”
Cố Tuy Yến gật đầu: “Được, nếu em mệt thì cứ đi tắm rửa rồi ngủ, để anh thu xếp là được.”
“Vâng ạ.”
Cố Tuy Yến có công việc cần giải quyết, anh trước hết xác nhận trạng thái của nhà họ Nhan, đảm bảo không thể ngóc đầu lên nổi sau mới hài lòng. Chờ đến 12 giờ xử lý xong xuôi, anh mới hỏi thăm tình hình của Thân Ngọc.
Thư ký Trình nói: “Đợi thêm hai ngày nữa là ổn thỏa, người nhà họ Thân rất tham lam, chuyện ‘bán’ con trai mình thì lại làm một cách không hề hổ thẹn.”
“Vậy cứ để họ vòng vo thêm một chút đi, khoảng thời gian này hẳn là sẽ không làm phiền Thân Ngọc. Được rồi, cũng muộn rồi, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Thư ký Trình tăng ca thở phào một hơi, ngắt điện thoại xong mới nhìn về phía Thân Ngọc đang ngủ say bên cạnh. Hắn nhếch môi cười một cái, xuống giường ra ban công châm một điếu thuốc.
Thân Ngọc... cái tên rất dễ nghe.
