TRƯỞNG THƯ KÝ VÔ TÌNH MANG THAI VỚI SẾP TỔNG, ĐÀNH PHẢI XIN NGHỈ VIỆC RỒI CHẠY TRỐN

Chương 5

Cứu tôi với! Tôi cảm thấy mình sắp không thể giấu được nữa rồi!

Kể từ lần trước Lăng Duệ cưỡng ép lôi tôi từ nhà về công ty.

Tôi đã sống trong cảnh nơm nớp lo sợ mỗi ngày.

Để che đi cái bụng ngày càng rõ ràng.

Tôi buộc phải mua áo sơ mi lớn hơn hai cỡ.

Ngay cả áo vest cũng chọn loại rộng.

Chiều hôm đó, tôi cùng Lăng Duệ đi thị sát dự án mới.

Dưới cái nắng gay gắt, tôi đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng không dám cởi áo khoác.

Bởi lẽ, ai lại tự bọc mình kín mít như cái bánh chưng trong thời tiết 35 độ chứ?

“Bạch Thanh Từ, đội mũ bảo hiểm vào.”

Lăng Duệ đưa cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm màu trắng, lông mày khẽ nhíu lại.

Hôm nay anh đặc biệt nhạy bén, ánh mắt cứ lướt qua lướt lại trên người tôi.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Lăng.”

“Sắc mặt cậu tệ quá.” Anh nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu nghiêm túc, “Có phải bị say nắng không?”

“Không, không có!” Tôi vội vàng phủ nhận, “Chỉ là hơi nóng thôi…”

Chưa nói hết câu, đột nhiên tôi thấy choáng váng.

Cảnh vật trước mắt bắt đầu quay cuồng, tai ù đi.

Tôi theo bản năng đưa tay muốn vịn vào thứ gì đó, nhưng lại chộp hụt.

Cảm giác cuối cùng là tiếng kêu hoảng hốt của Lăng Duệ: “Bạch Thanh Từ!”

Khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn xa lạ.

Khoan đã!

Cảm giác này… sao lại trần trụi thế này?!

Tôi bật dậy, vén chăn lên xem—

Áo sơ mi và veston ban đầu của tôi đã không cánh mà bay!

Thay vào đó là một bộ đồ ngủ bằng lụa rõ ràng không phải của tôi!

Chất liệu trơn tuột, đúng là người giàu biết cách hưởng thụ!

Nhưng, cái này, cái này không phải là…

“Tỉnh rồi?”

Lăng Duệ bưng cốc nước bước vào, trông anh ấy lại có vẻ… dịu dàng?

Để lãnh đạo hầu hạ cấp dưới, tôi sợ đến mức suýt lăn khỏi giường.

“Tổng… Tổng giám đốc Lăng? Quần áo của tôi…”

“Lúc cậu ngất đi ra rất nhiều mồ hôi.” Giọng anh tự nhiên như đang nói chuyện thời tiết, “Tôi đã nhờ bảo mẫu giúp cậu thay.”

Thay, thay quần áo?!

Vậy chẳng phải…

“Bác sĩ nói cậu bị hạ đường huyết.” Anh đưa cốc nước cho tôi, ánh mắt lướt qua người tôi, “Sáng nay lại không ăn gì à?”

Tiêu rồi!

Không những ngất xỉu mà còn bị đưa đến nhà Tổng giám đốc.

Lại còn bị anh ta sai người thay quần áo!

Đây là cái hiện trường muốn c.h.ế.t vì nhục kiểu gì vậy!

“Tôi, tôi đang giảm cân gần đây…” Tôi tìm đại một cái cớ.

Lăng Duệ nhướng mày: “Giảm cân? Trông cậu hình như còn mập lên một chút?”

Tôi: “!!!”

Bộ não ngay lập tức ngừng hoạt động.

Câu hỏi này còn khó trả lời hơn cả đánh giá cuối năm!

“À… đúng!” Tôi nhanh trí, “Có lẽ là gần đây được nghỉ ngơi tốt, béo hạnh phúc, béo hạnh phúc…”

Cứu tôi với! Tôi đang nói cái quái gì thế này!

Anh khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua vùng eo và bụng tôi.

“Béo lên cũng tốt.” Giọng anh bình thản, quay người đi về phía cửa.

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm được nửa hơi, đã nghe thấy anh bổ sung một câu nhẹ nhàng:

“Chỉ là bụng hơi rõ rồi.”

 

 

back top