TRƯỞNG THƯ KÝ VÔ TÌNH MANG THAI VỚI SẾP TỔNG, ĐÀNH PHẢI XIN NGHỈ VIỆC RỒI CHẠY TRỐN

Chương 2

Quyết định của Lăng Duệ luôn không thể nghi ngờ.

Nhưng cơ thể tôi lại quyết định gây rắc rối.

Khoảnh khắc máy bay cất cánh, dạ dày tôi bắt đầu làm phản.

Trước đây, tôi thích nhất là được đi khoang hạng nhất cùng Tổng giám đốc Lăng.

Bây giờ, tôi chỉ thấy nơi này giống như một chiếc quan tài sang trọng—lại còn có chức năng xóc nảy.

“Bạch Thanh Từ, hợp đồng.”

Giọng nói của Lăng Duệ lạnh như mũi băng, chọc tôi tỉnh khỏi cơn mơ màng.

“Vâng, Tổng giám đốc Lăng, ngay đây.”

Tôi cố hết sức mở cặp công văn, một luồng mùi hỗn hợp của giấy và da xộc vào mũi.

Xong rồi! Dạ dày lập tức cuộn trào!

Tôi nghiến chặt răng hàm, nuốt ngược ngụm nước chua xộc lên họng.

Cử động cứng nhắc đưa tài liệu qua, đầu ngón tay run rẩy.

Lăng Duệ ngước mắt liếc tôi một cái: “Sắc mặt cậu tệ quá.”

Tôi gần như lập tức thẳng lưng, đè nén sự cuộn trào trong cổ họng, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh:

“Chỉ là… có lẽ do áp suất thay đổi, chưa thích nghi kịp thôi ạ.”

Anh “ừm” một tiếng, không hỏi thêm, rồi lại vùi đầu vào tài liệu.

Ánh mắt sắc bén đó vừa rời đi, tôi mới dám nhẹ nhàng thở ra nửa hơi.

Chật vật dùng vị chua của nước chanh để tạm thời đè nén cảm giác khó chịu.

Mười giờ bay, mỗi phút đều là một cực hình.

Khi đến Frankfurt, bước chân tôi như trôi nổi.

Không khí xứ người không giúp tôi khá hơn chút nào.

Ngược lại, vì liên tục phải họp, phiên dịch, điều phối lịch trình, sự mệt mỏi và khó chịu đó đã tăng lên gấp bội.

Trên bàn đàm phán, tôi ngồi bên cạnh anh.

Truyền đạt chính xác ý kiến của anh, ghi lại yêu cầu của đối tác.

Nhưng mồ hôi lạnh lại thấm ra hết lớp này đến lớp khác trên lưng tôi.

Giữa giờ giải lao, tôi gần như chạy trối c.h.ế.t vào nhà vệ sinh.

Khóa cửa lại, nôn đến tối tăm mặt mũi vào bồn cầu, nước mắt cũng trào ra.

Nôn xong, tôi dùng nước lạnh tát mạnh vào mặt.

Nhìn người đàn ông với sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt trong gương, trông thật đáng sợ và xa lạ.

Khi tôi quay lại phòng họp, Lăng Duệ đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, ánh mắt liếc qua tôi, lông mày khẽ nhíu lại một cách khó nhận ra.

Ngày công tác đó cuối cùng cũng kết thúc, khi về đến khách sạn, tôi cảm thấy mình như một cái vỏ rỗng đã bị rút hết sức lực.

Trong thang máy, Lăng Duệ nhìn các con số tầng lầu nhảy múa, bỗng nhiên lên tiếng:

“Hôm nay vất vả rồi. Về nghỉ ngơi cho khỏe, cuộc họp sáng mai cậu không cần theo, nghỉ nửa ngày đi.”

Đing— Cửa thang máy mở ra.

Kỳ nghỉ đột xuất này khiến tôi vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.

Nhưng nếu không có tôi bên cạnh, lỡ Tổng giám đốc Lăng cần giúp đỡ thì sao…

“Cảm ơn Tổng giám đốc Lăng, tôi không sao, cuộc họp ngày mai rất quan trọng…” Tôi theo bản năng từ chối.

Anh quay người lại, cau mày: “Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn cố làm gì?”

“Thế nào? Chẳng lẽ tôi là nhà tư bản tồi tệ ép thư ký phải làm thêm dù đang ốm à?”

Thấy anh có vẻ sốt ruột, tôi không dám kiên trì nữa.

Về phòng không lâu, chuông cửa vang lên.

“Thưa ngài, xin mời dùng bữa.”

Vài món ăn tinh tế, một bát cháo được nấu kỹ đến mức ra cả lớp dầu gạo, và một ấm trà gừng còn bốc hơi nóng.

Tất cả đều là những món thanh đạm, dễ tiêu hóa.

Tôi ngây người, tôi đâu có gọi món đâu nhỉ?

Ngay sau đó tôi hiểu ra.

— Là Lăng Duệ.

Thật hiếm hoi khi Tổng giám đốc Lăng bận rộn trăm công nghìn việc lại còn nhớ khẩu vị của một thư ký như tôi.

 

 

back top