TRỌNG SINH VỀ NGÀY ĐẠI LÃO VỪA MỚI BỊ MÙ, TÔI BẮT ĐẦU TRÁNH XA ANH ẤY

Chương 15

Vừa tắm tôi vừa suy nghĩ, cửa phòng tắm bỗng bị đẩy ra. Tôi hoảng hốt che chắn thân thể.

"Úc Triệt? Anh vào đây làm gì?! Tôi còn chưa tắm xong mà, anh ra ngoài trước đi."

Úc Triệt không đi, ngược lại còn đóng cửa phòng tắm lại.

"Không sao, dù sao tôi cũng không nhìn thấy, cậu không cần lo tôi chiếm tiện nghi của cậu đâu."

Không phải, chuyện này có liên quan gì đến nhìn thấy hay không đâu, tôi chỉ đơn giản là không quen có người ở đây nhìn mình tắm thôi. Tuy kiếp trước tôi cũng chẳng ít lần được anh đích thân "hầu hạ" tắm rửa. Nhưng lúc đó tôi đã sớm mệt đến lịm đi rồi, chuyện xấu hổ hay không tôi hoàn toàn chẳng nhớ nổi.

"Anh rốt cuộc muốn nói gì với tôi?"

"Chỉ muốn hỏi cậu một chút, nếu cậu phát hiện ra tôi đã lừa dối cậu, cậu sẽ đối xử với tôi thế nào?"

Tôi nhanh chóng dội sạch bọt xà phòng trên người, nói ra cũng kỳ lạ, anh bảo mình không nhìn thấy nhưng tôi luôn cảm giác ánh mắt anh đang lưu luyến trên người mình. Nhìn đến mức tôi nổi hết cả da gà.

"Còn đối xử thế nào được nữa, thì không thèm chơi với anh nữa chứ sao. Nhưng còn phải xem anh nói dối mức độ nào đã."

"Rất lớn thì sao? Kiểu mà cậu có lẽ không thể chấp nhận được ấy."

Bàn tay đang lau người của tôi khựng lại, tôi nhìn Úc Triệt với vẻ kỳ quái.

"Anh rốt cuộc có chuyện gì giấu tôi? Bây giờ nói thẳng với tôi không được sao? Biết đâu tôi không trách anh thì sao?"

Tôi cứ ngỡ sẽ đợi được lời thú nhận của Úc Triệt, ai ngờ người này lại nói lửng lơ một nửa.

"Đợi mọi chuyện kết thúc đã nhé."

Úc Triệt vẫn không dọn ra khỏi nhà tôi. Ngay cả khi bây giờ anh đã trở lại thành vị đại tổng tài thân giá hàng chục tỷ. Nhưng mỗi ngày tan làm, anh vẫn sẽ quay về chỗ tôi. Làm như chúng tôi thực sự đang chung sống vậy. Nhưng người ta không đi, tôi cũng chẳng tiện mở lời đuổi. Mà anh ở lại cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, Úc Triệt ngày càng bận rộn, buổi tối về cũng rất muộn rồi. Còn tôi cũng có thời gian ra ngoài chơi với Thẩm Tụy.

"Giờ thì tớ biết rồi, cậu và Úc Triệt thực sự chẳng có chút tình cảm nào về phương diện đó cả. Tớ còn tưởng gần quan được ban lộc, kiểu gì cậu cũng sẽ có hành động gì đó."

"Hửm? Sao cậu lại nói thế?"

"Cậu không biết à? Trong giới đang đồn rùm lên là Úc Triệt sắp liên hôn rồi, chỉ là liên hôn với ai thì chưa xác định, chắc không thể là cậu rồi?"

Tay tôi run lên một cái, rượu trong ly b.ắ.n ra một chút.

"Làm sao có thể."

"Thế thì đúng rồi, không phải cậu thì chắc chắn là người khác thôi. Cậu thực sự không còn ý nghĩ đó nữa à?"

Tôi không biết trả lời Thẩm Tụy thế nào. Bởi vì chuyện này tôi cũng vừa mới biết. Quả nhiên, tôi biết ngay mà. Làm sao Úc Triệt có thể thích tôi được chứ. Không đợi được câu trả lời của tôi, nên anh mặc định giữa chúng tôi không có khả năng, cũng chẳng thèm kiên trì thêm chút nào, thế là đã bắt đầu chọn đối tượng liên hôn rồi. Cái người này đúng là vô tình!

Từ ngày hôm đó, tôi chẳng thèm nể mặt Úc Triệt chút nào nữa. Chỉ là anh không nhìn thấy, nên cũng chẳng hiểu nổi cảm xúc của tôi. Thôi kệ. Coi như tôi xui xẻo đi.

Hôm nay, Úc Triệt không đi làm, mà nói muốn dẫn tôi tới một nơi.

"Anh dẫn tôi đi đâu?"

"Ừm... tặng cậu một món quà. Dù sao cậu cũng đã chăm sóc tôi lâu như vậy, nếu tôi không tặng món quà gì cho cậu thì có vẻ không phải phép cho lắm."

"Quà gì mà còn phải đích thân ra ngoài tặng?"

"Đến nơi rồi cậu sẽ biết."

Xe càng lái càng xa trung tâm. Nhưng tôi luôn cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.

 

back top