TRỌNG SINH VỀ NGÀY ĐẠI LÃO VỪA MỚI BỊ MÙ, TÔI BẮT ĐẦU TRÁNH XA ANH ẤY

Chương 11

Cúp điện thoại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Đứng dậy định đi ra ngoài, lại thấy Úc Triệt ở ngay cửa phòng ngủ. Anh không biết đã đến đây từ lúc nào. Nhìn biểu cảm của anh, tôi chẳng cần đoán cũng biết anh chắc chắn đã nghe thấy những gì tôi vừa nói với bố.

Tệ thật. Tôi vội vàng đi tới trước mặt anh.

"Anh... anh nghe thấy hết rồi sao?"

Úc Triệt gật đầu: "Xin lỗi, tôi đã làm phiền cậu rồi. Nếu cậu thực sự cảm thấy tiếp xúc với tôi không tốt, vậy sau này tôi sẽ không đi lại với cậu nữa. Bây giờ chắc vẫn còn sớm, tôi xin phép về trước."

Nói rồi anh định đi ngay. Nhưng tôi có thể để anh đi sao? Bây giờ để anh đi, vậy nỗ lực bấy lâu nay của tôi coi như đổ sông đổ biển hết à? Tôi vội vàng nắm lấy tay anh.

"Không có, không có đâu, tôi không thấy có gì không tốt cả. Đó chỉ là lời đối phó với bố tôi thôi, tôi chưa bao giờ coi anh là phiền phức cả, anh đừng nghĩ nhiều."

"Thật không?"

"Thật mà, thật mà, tôi là người thế nào chẳng lẽ anh còn không rõ sao?"

Có lẽ Úc Triệt thực sự chưa hiểu rõ tôi lắm. Nhưng tôi không thể nói như vậy được. Vất vả lắm mới dỗ dành được anh, quần áo tôi mua cho anh cũng đã tới. Sau khi để Úc Triệt thay đồ xong, tôi định đưa anh về nhà. Nhưng khi hỏi đưa anh đi đâu, anh lại ấp úng không nói.

"Rốt cuộc anh còn chuyện gì giấu tôi nữa? Anh đối với tôi đề phòng đến thế sao? Đến cả chỗ mình ở cũng không muốn cho tôi biết? Được rồi, vậy tôi bắt cho anh cái taxi để anh về nhà nhé?"

Tôi có chút thất vọng. Vốn dĩ cứ ngỡ thời gian qua đi lại, anh đã bớt đề phòng tôi một chút. Ai ngờ người ta vẫn không tin tưởng mình.

"Không phải, không phải không tin cậu, mà là hiện tại tôi... không còn nơi nào để đi nữa."

 

back top