Tôi bị đánh thức bởi một tiếng rên rỉ nghẹn ngào và đau đớn trong phòng khách.
Lục Thức bị sốt rồi.
Anh ta cuộn tròn trên chiếc sofa nhỏ đó, cả người sốt đỏ bừng.
Trán đầy mồ hôi lạnh, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
Đáng đời.
Cho anh ta cái tội ngày nào cũng không ngủ nghỉ.
Mở to mắt nhìn chằm chằm tôi 24 giờ.
Tôi cười lạnh trong lòng, quay người muốn về giường.
Nhưng chân lại như mọc rễ, không tài nào nhấc lên được.
「Ngôn Ngôn… đừng nhảy…」
Giọng Lục Thức đứt quãng, mang theo giọng mũi nặng nề, như một chú cún bị bỏ rơi đang rên rỉ.
「Cầu xin em…」
Tôi bực bội không thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được, bước ra ngoài.
Đưa tay sờ trán anh ta, nóng đến kinh người.
Chết tiệt.
Nếu anh ta sốt c.h.ế.t ở đây, cảnh sát người đầu tiên nghi ngờ chính là tôi.
Muôn vàn bất đắc dĩ.
Tôi đành lục tìm điện thoại của Lục Thức, dùng vân tay của anh ta để mở khóa.
Màn hình sáng lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định vào danh bạ, thì một thư mục lại thu hút sự chú ý của tôi.
「Ngôn Ngôn của anh」
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi nhấp vào.
Bên trong không phải ảnh, cũng không phải video.
Mà là rất nhiều đoạn ghi âm.
Tên của mỗi đoạn ghi âm, đều là một ngày tháng.
Có đoạn của ngày chúng tôi bị ép buộc ở bên nhau, cũng có đoạn của ngày tôi chết…
Tim tôi lỡ mất một nhịp.
Run rẩy đầu ngón tay, tôi mở đoạn đầu tiên.
「Cậu ấy đẹp quá, như người bước ra từ bức tranh vậy.」
Giọng Lục Thức truyền ra từ đoạn ghi âm, trong trẻo hơn bây giờ rất nhiều.
「Tôi nghĩ, đây chính là tình yêu sét đánh chăng. Tôi sẽ yêu cậu ấy cả đời.」
Đây là đoạn ghi âm của ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Tôi sững sờ, không tự chủ được mở đoạn tiếp theo.
「Hôm nay Ngôn Ngôn nói với tôi cậu ấy đã đăng ký tham gia cuộc thi kế hoạch kinh doanh cấp quốc gia. Cậu ấy thông minh quá, dù bản thân cậu ấy không biết.」
Và đoạn tiếp theo.
「Thẩm Vạn Kim nói, ông ta đã tìm cho Ngôn Ngôn một người đàn ông giàu có hơn tôi.」
Giọng Lục Thức trở nên lạnh lẽo.
「Ông ta nói, đợi Ngôn Ngôn giành được giải thưởng, là có thể không tốn một xu nào đưa cậu ấy đến tay người đàn ông nước ngoài đó. Thẩm Vạn Kim đang bán con trai mình, ông ta coi cậu ấy như một món hàng.」
「Hơn nữa tôi đã điều tra người đàn ông đó, hắn đã hành hạ đến c.h.ế.t tám người vợ. Ngôn Ngôn gả qua đó, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.」
Trong đoạn ghi âm, hơi thở Lục Thức trở nên gấp gáp.
「Cho nên xin lỗi em, Ngôn Ngôn. Anh không thể để em thắng.」
Đoạn ghi âm dừng lại đột ngột.
Tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Thảo nào.
Thảo nào cuộc thi đó tôi lại thua.
Thảo nào trước đêm chung kết mô hình dữ liệu cốt lõi của tôi lại bị rò rỉ.
Hóa ra Lục Thức không phải vì lợi ích, mà là để cứu tôi.
Tôi nhìn Lục Thức đang sốt mê man, run rẩy mở đoạn ghi âm cuối cùng.
Ngày tháng là ngày thứ hai sau khi tôi chết.
「Ngôn Ngôn đã đi rồi.」
Trong đoạn ghi âm, giọng Lục Thức khàn đặc gần như không nghe ra, như bị ai đó bóp cổ.
「Anh đã không cứu được em. Cho nên, anh cũng sẽ đi cùng em.」
Toàn bộ m.á.u trong cơ thể tôi như đông cứng lại vào khoảnh khắc đó.
Trong âm thanh nền của đoạn ghi âm cuối cùng, là tiếng còi cảnh sát chói tai và tiếng người ồn ào.
Hóa ra, người thực sự tuẫn tình, là Lục Thức.
