TRỌNG SINH VỀ NĂM MƯỜI TÁM TUỔI, TÔI QUYẾT LÀM MỌI CÁCH ĐỂ THÁI TỬ GIA CHÁN GHÉT TÔI

Chương 12

Nói về điều Lục Thức không chịu nổi nhất ở tôi.

Chắc chắn là khi tôi kêu đau, kêu ủy khuất.

Kiếp trước, tôi đã nắm được điểm yếu này của anh ta, mới có thể chọc anh ta tức điên.

Anh ta càng bao dung, tôi càng làm tới.

Bây giờ, tôi lại phải giở trò cũ.

Chỉ là, mục đích không còn là tìm cái chết, mà là để cầu sinh.

「Lục Thức, anh biết mà, mẹ tôi chưa chết, nên… tôi sẽ không muốn c.h.ế.t đâu.」

「Hơn nữa tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút thôi, tôi hứa, tôi sẽ không đi đâu cả, chỉ đi dạo quanh vườn hoa dưới lầu thôi, được không?」

Tôi ngước mặt lên, dùng ánh mắt gần như cầu xin nhìn anh ta.

Thấy anh ta do dự, tôi vội vàng nói:

「Anh canh chừng chặt thế này… tôi làm sao mà chạy thoát được.」

Tôi lắc lắc chiếc còng tay trên cổ tay.

Dây kim loại phát ra âm thanh lanh lảnh, như đang tố cáo hành vi bạo ngược của anh ta.

Yết hầu Lục Thức lăn lên lăn xuống một chút, cuối cùng vẫn tháo còng tay cho tôi.

Nhìn cổ tay tôi bị cọ xát đến đỏ lên, ánh mắt anh ta hơi trầm xuống, rồi xoa xoa cho tôi.

Tôi quan sát sắc mặt anh ta, thăm dò mở lời.

「Lục Thức, tôi hết tiền rồi.」

Tôi mở mã QR nhận tiền, đưa thẳng cho anh ta một cách đường hoàng.

Lục Thức nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

「Em muốn bao nhiêu?」

「Ba triệu.」

Tôi hét giá trên trời.

Tôi biết Lục Thức rất giàu.

Ba triệu tệ đối với anh ta, chỉ là hạt cát.

Nhưng tôi bắt buộc phải có nhiều như vậy.

「Em cần nhiều tiền như vậy làm gì?」

「Anh quản tôi.」

Tôi nghiêng đầu, lại trở về cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn đó.

「Nếu tôi thực sự thích một người, anh ta muốn tiền, tôi sẽ không nháy mắt một cái mà đưa cho. Không như một số người, keo kiệt bủn xỉn.」

Tôi cố ý dùng lời lẽ kích động anh ta.

Lục Thức quả nhiên mắc bẫy.

Anh ta im lặng vài giây, sau đó lấy điện thoại ra, chuyển cho tôi ba triệu tệ ngay trước mặt tôi.

Và rồi tôi trốn thoát.

Quá trình không thuận lợi, nhưng kết quả đã thành công.

 

back top