Trận chiến này quả nhiên khó đánh, kéo dài nhiều ngày, sĩ khí của binh sĩ có chút giảm sút.
Ta nhìn bản đồ bố phòng trước mắt, tĩnh tâm nhớ lại phương thức tác chiến của Bắc cảnh ở kiếp trước.
Nhận thấy có người vào doanh trướng, ta tưởng là phó quan.
「Không phải đã nói không được quấy rầy ta sao?」
Nhìn kỹ lại, không ngờ lại là Tiêu Tri Hành.
Hắn mặc áo bào đen đứng ở cửa doanh trướng, dường như đã nhìn ta rất lâu.
Ta ngây người một chút, sau đó cởi giáp trụ lao tới ôm chầm lấy hắn.
Nỗi nhớ nhung bao ngày khiến ta không còn tâm trí nghĩ đến bất kỳ chiến lược bố cục nào nữa.
Ta ngẩng đầu ngậm lấy yết hầu hắn, nắm lấy tay hắn tùy tiện mò mẫm trên người ta, giọng nói lắp bắp.
「Tiêu Tri Hành, ta nhớ ngươi quá, sờ ta đi.」
Yết hầu Tiêu Tri Hành nuốt xuống, giọng nói khàn khàn.
「Đừng làm loạn, đây là quân doanh.」
Ta kéo hắn đến bên giường nghỉ, đẩy hắn ngã xuống, đè lên người hắn.
Cởi bỏ quần áo hắn, cúi người hôn lên n.g.ự.c hắn.
Ta mặc kệ, chỉ muốn thân mật với hắn.
May mắn là Tiêu Tri Hành còn lý trí, không làm đến bước cuối cùng.
