TRỌNG SINH VỀ MƯỜI NĂM TRƯỚC, TA SẼ DÙNG CẢ ĐỜI ĐỂ BÙ ĐẮP CHO HẮN

Chương 22

Cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa, chuyện ta mỗi đêm lén lút chạy ra ngoài đã bị phụ thân phát hiện.

Ông chặn ta lại, thái dương nổi gân xanh.

「Đồ nghịch tử! Nửa đêm nửa hôm còn muốn đi đâu hoang chơi!」

Ban đầu ta còn cười đùa qua loa, nào là đi tụ tập với bạn bè, nào là đi trường b.ắ.n luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung một lát……

Sau này phụ thân mất kiên nhẫn, nhốt ta ở nhà.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói rõ, chi bằng thẳng thắn.

Ta nhân lúc phụ thân đang ở thư phòng, "ầm" một tiếng quỳ xuống đất.

「Phụ thân, nhi tử bất hiếu, đã sớm cùng Bệ hạ hứa hẹn trọn đời, mong phụ thân tác thành!」

Nói xong, dập đầu thật mạnh, đứng thẳng dậy thì bị cuốn sách bay tới làm rách trán.

「Hỗn xược! Ngươi có biết hắn là ai không? Hắn là Hoàng thượng!」

Mắt ta đỏ hoe, giọng nói khàn khàn.

「Con biết, nhưng con chỉ yêu mỗi mình hắn!」

Bị phạt quỳ trong thư phòng một ngày một đêm, trong lúc đó mẫu thân có đến thăm ta, mắt đỏ hoe hỏi.

「Thật sự không thể thay đổi được sao?」

Ta cắn răng lắc đầu.

「Mẫu thân, chỉ có hắn thôi!」

Cuối cùng, phụ thân liên tục thở dài, mẫu thân đỡ ông đứng một bên rơi lệ.

Họ dường như già đi mấy tuổi chỉ sau một đêm.

Lòng ta khó chịu, nhưng cũng biết, ta không thể thỏa hiệp.

「Thôi được, tùy con vậy. Vài ngày nữa ta sẽ từ quan, dẫn mẫu thân con đi du ngoạn. Những năm này ta chinh chiến bên ngoài, nợ mẫu thân con nhiều quá.」

Mắt ta đỏ hoe dập đầu ba cái thật mạnh, khoảnh khắc đứng dậy, mắt ta tối sầm ngất đi.

Tỉnh lại, liền thấy Tiêu Tri Hành đang canh giữ bên giường ta, vuốt ve tóc ta, trong mắt đầy vẻ đau xót.

「Ngươi nên nói với ta, chúng ta cùng nhau đối mặt.」

Ta cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, cười làm nũng.

「Nhưng ta không muốn Hằng ca ca lo lắng~」

 

back top