TRỌNG SINH VỀ MƯỜI NĂM TRƯỚC, TA SẼ DÙNG CẢ ĐỜI ĐỂ BÙ ĐẮP CHO HẮN

Chương 14

Ta sống trong phủ Thái phó vui vẻ quên trời đất, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ngày tháng nhàn nhã không giống ai.

Và thú vui lớn nhất, chính là nhìn Tiêu Tri Hành bị ta trêu chọc đến vành tai ửng đỏ, rồi lại cố gắng giả vờ trấn tĩnh.

Có khi cố ý lướt đầu ngón tay qua mu bàn tay hắn đặt trên bàn khi hắn đang giảng bài.

Có khi nhân lúc hắn đang cầm bút viết chữ, áp sát lại hà hơi như lan.

「Hằng ca ca, viết chữ…… sao có thể thú vị bằng ta?」

Hắn lần nào cũng chỉ khẽ trách một câu "Làm loạn", nhưng chưa bao giờ đề cập đến việc bảo ta quay về.

Dạo này, Tiêu Tri Hành dường như bận rộn hơn trước.

Không chỉ dừng việc giảng bài, mà ngay cả cơ hội gặp mặt cũng ít đi.

Hắn mệt mỏi xoa xoa giữa hai đầu mày, giữa hai lông mày đầy vẻ mệt mỏi.

「Thẩm Dạ Cửu, ngươi về phủ Tướng quân đi.」

Ta đồng ý, nhận ra có chuyện lớn sắp xảy ra, nhưng ta ở đây lại không giúp được gì.

Trước khi đi, ta hiếm khi nghiêm túc, lộ vẻ lo lắng nhìn hắn.

「Có khó khăn gì, ta có thể giúp.」

Hắn không từ chối, khẽ đáp một tiếng "Được".

Ta bước tới, ôm lấy hắn, cảm thấy người trong lòng cứng đờ, nhưng lại không bị đẩy ra.

「Ta đi đây.」

Quay người vội vã rời đi, không nghe thấy Tiêu Tri Hành khẽ nói một câu.

Trở về nhà, nghe phụ thân nhắc đến, ta mới biết.

Hoàng đế đã bệnh nặng.

 

back top