Sau khi về thủ đô, tôi đã chuyển nhà.
Căn hộ cũ bị fan của Hoắc Khải Ngôn tìm ra, ngày nào cũng có người rình rập.
Nhà mới ở một khu chung cư cũ, an ninh tốt, tính riêng tư cao.
Quan trọng nhất là, nó cách chỗ ở của Hoắc Khải Ngôn cả vạn dặm.
Anh Vương nhận cho tôi một bộ web-drama, vai nam thứ ba, nhân vật khá ổn.
Một ngày trước khi tôi vào đoàn phim, Hoắc Khải Ngôn đột nhiên gọi điện thoại cho tôi.
Tôi nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Alo?”
“Tống Thời Xuyên, cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà. Hoắc lão sư có chuyện gì sao?”
“Tôi đang ở dưới lầu căn hộ của cậu.”
Tim tôi thắt lại.
“Sao anh biết tôi ở đâu?”
“Anh Vương nói cho tôi.”
Tôi thầm mắng anh Vương cả trăm lần trong lòng.
“Hoắc lão sư, tôi rất bận, không có thời gian tiếp anh.”
“Cậu xuống đây, hoặc tôi lên.”
Giọng điệu của Hoắc Khải Ngôn không cho phép từ chối.
Tôi nghiến răng.
“Đợi đó.”
Năm phút sau, tôi thấy xe của Hoắc Khải Ngôn ở dưới lầu.
Anh đứng cạnh xe, mặc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo thẳng tắp.
Đèn đường phủ lên người anh một lớp ánh sáng ấm áp, đẹp đến mức không thật.
Tôi hít một hơi thật sâu, bước tới.
“Hoắc lão sư, tìm tôi có chuyện gì?”
Hoắc Khải Ngôn đưa cho tôi một túi hồ sơ.
“Cái gì đây?”
“Một kịch bản điện ảnh, vai nam thứ hai. Đạo diễn là bạn tôi, tôi thấy vai diễn này rất hợp với cậu.”
Tôi không nhận.
“Cảm ơn ý tốt của Hoắc lão sư, nhưng tôi đã nhận phim khác rồi.”
Hoắc Khải Ngôn cau mày.
“Phim gì?”
“Một bộ web-drama.”
“Hủy đi, tiền phạt vi phạm hợp đồng tôi trả.”
Tôi bị sự giàu có của anh làm cho choáng váng.
“Hoắc lão sư, ý anh là gì? Ban ơn cho tôi sao?”
“Đây là cơ hội.” Hoắc Khải Ngôn nhìn vào mắt tôi, “Tống Thời Xuyên, cậu có tài năng, không nên bị chôn vùi trong web-drama.”
Tôi cười.
“Hoắc lão sư, trước đây anh đâu có nói vậy. Anh nói diễn xuất của tôi khoa trương, không đặt tâm huyết, thuần túy lãng phí tài nguyên của đoàn phim.”
Hoắc Khải Ngôn nghẹn lời.
Đó là lời đánh giá anh dành cho tôi khi chúng tôi lần đầu hợp tác diễn xuất.
Lúc đó tôi buồn đến mức mấy ngày không ăn nổi cơm.
Bây giờ nghĩ lại, anh nói đúng.
Tôi của kiếp trước, quả thực ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có gì đáng giá.
“Xin lỗi.” Hoắc Khải Ngôn đột nhiên xin lỗi, “Lời tôi nói lúc đó quá nặng nề.”
Tôi sửng sốt.
Mặt trời mọc đằng Tây à?
Hoắc Khải Ngôn lại biết xin lỗi?
“Không sao, anh nói đúng.” Tôi nhún vai, “Cho nên bây giờ tôi phải rèn luyện diễn xuất cho tốt, bắt đầu từ web-drama.”
Hoắc Khải Ngôn còn muốn nói gì đó, bị tôi ngắt lời.
“Hoắc lão sư, nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép lên nhà. Ngày mai tôi phải dậy sớm vào đoàn phim.”
Tôi quay người định đi, Hoắc Khải Ngôn nắm lấy cổ tay tôi.
“Tống Thời Xuyên, chúng ta có thể làm bạn không?”
Tôi nhìn những ngón tay thon dài của anh, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Kiếp trước tôi nằm mơ cũng mong anh chủ động chạm vào tôi.
Bây giờ ước mơ thành sự thật, tôi lại chỉ muốn chạy trốn.
“Hoắc lão sư, bạn bè phải bình đẳng. Anh thấy chúng ta bình đẳng sao?”
Hoắc Khải Ngôn sững sờ.
Tôi nhẹ nhàng rút tay về.
“Tạm biệt, Hoắc lão sư.”
