Lần ghi hình thứ hai của chương trình là chủ đề sinh tồn ngoài hoang dã.
Địa điểm là một hòn đảo hoang nào đó.
Tổ chương trình không hề nhân đạo, tịch thu tất cả đồ ăn vặt và điện thoại.
Chỉ phát cho mỗi người một con d.a.o và một chiếc đá đánh lửa.
Tôi thì không sao.
Sau khi c.h.ế.t ở kiếp trước, tôi lảng vảng bên cạnh Hoắc Khải Ngôn ba năm.
Anh chàng này là một người đam mê sinh tồn ngoài hoang dã, trong nhà có cả đống sách liên quan.
Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng xem theo không ít.
Kiến thức lý thuyết vô cùng phong phú.
Lần này cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Các khách mời được chia thành hai đội, thi đấu tìm kiếm thức ăn và dựng nơi trú ẩn.
Tôi và Hoắc Khải Ngôn lại cùng một đội.
Các thành viên khác còn có thầy Triệu, diễn viên lão làng, và Khâu Nhã Mộng, tiểu hoa đán nổi tiếng.
Thầy Triệu lớn tuổi rồi, thể lực không tốt.
Khâu Nhã Mộng lại là tiểu thư mười ngón tay không dính nước lạnh.
Người thực sự làm việc chỉ có tôi và Hoắc Khải Ngôn.
Tôi chủ động xin đi tìm thức ăn.
Hoắc Khải Ngôn muốn đi cùng tôi, nhưng tôi từ chối.
“Hoắc lão sư cứ ở lại dựng nơi trú ẩn đi, việc nặng nhọc này tôi tự làm một mình được.”
Hoắc Khải Ngôn mím môi.
“Trên đảo có thể có nguy hiểm.”
“Yên tâm, mệnh tôi cứng, c.h.ế.t không được đâu.”
Tôi xua tay, quay người chui vào rừng cây.
Kiến thức đã xem ở kiếp trước giờ đây hiện lên rõ ràng trong đầu tôi.
Tôi nhanh chóng tìm được vài loại quả dại và nấm có thể ăn được.
Còn đặt bẫy bắt được một con thỏ rừng.
Lúc quay về, Hoắc Khải Ngôn và những người khác đã dựng xong khung nơi trú ẩn.
Thấy chiến lợi phẩm trong tay tôi, Khâu Nhã Mộng reo lên mừng rỡ chạy tới.
“Tống Thời Xuyên giỏi quá! Lại bắt được cả thỏ rừng!”
Tôi cười cười.
“May mắn thôi.”
Hoắc Khải Ngôn nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
“Cậu học những thứ này từ khi nào?”
Tôi mặt không đổi sắc.
“Xem video trên mạng, học được gì làm nấy thôi.”
Chẳng lẽ lại nói là kiếp trước học ở nhà anh sao?
Buổi tối, chúng tôi quây quần bên đống lửa nướng thịt thỏ.
Khâu Nhã Mộng xích lại gần tôi, nhỏ giọng hỏi:
“Tống Thời Xuyên, có phải anh và anh Khải Ngôn cãi nhau không?”
Động tác xé đùi thỏ của tôi khựng lại.
“Không có mà.”
“Vậy sao anh không để ý đến anh ấy?”
“Tôi không phải là sợ bị fan của anh ta mắng sao?”
Khâu Nhã Mộng bĩu môi.
“Em thấy anh Khải Ngôn khá quan tâm anh mà. Lúc nãy anh đi tìm thức ăn, anh ấy cứ nhìn chằm chằm hướng anh đi, lo lắng lắm.”
Tôi cười khẩy: “Anh ta là sợ tôi c.h.ế.t ngoài đó, ảnh hưởng đến việc ghi hình chương trình.”
Khâu Nhã Mộng còn muốn nói gì đó, Hoắc Khải Ngôn đột nhiên đi tới, đưa cho tôi một xiên nấm nướng.
“Ăn chút rau đi, cân bằng dinh dưỡng.”
Tôi nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Thái độ khách sáo nhưng lại xa cách.
Hoắc Khải Ngôn ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Hôm nay cậu vất vả rồi.”
“Không vất vả, mệnh khổ thôi.”
Hoắc Khải Ngôn: “…”
Không khí nhất thời vô cùng gượng gạo.
Thầy Triệu vội vàng hòa giải:
“Người trẻ tuổi đúng là có sức sống. Nào nào nào, ăn thịt ăn thịt!”
