Chương trình bắt đầu ghi hình.
Trò chơi đầu tiên là vượt chướng ngại vật trên nước.
Hai người một đội, cần phối hợp với nhau để vượt qua các chướng ngại vật.
Việc chia đội được quyết định bằng cách bốc thăm.
Tôi đã cầu nguyện rất lâu, cầu xin đừng chung đội với Hoắc Khải Ngôn.
Nhưng sợ điều gì thì điều đó lại đến.
Nhìn lá thăm cùng màu với Hoắc Khải Ngôn trong tay, tôi suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Người dẫn chương trình còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
“Wow! Tống Thời Xuyên và Khải Ngôn cùng đội! Đây đúng là một cặp đôi gây sốt rồi!”
Gây sốt cái đầu anh!
Tôi cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
“Hoắc lão sư, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Hoắc Khải Ngôn liếc nhìn tôi, không nói gì.
Trò chơi bắt đầu.
Mấy đội đầu tiên lần lượt lên sân khấu, đầy rẫy tiếng cười.
Đến lượt chúng tôi, tôi hít một hơi thật sâu, bước lên vạch xuất phát.
Hoắc Khải Ngôn theo sát phía sau tôi.
Chướng ngại vật đầu tiên là cây cầu độc mộc.
Khả năng giữ thăng bằng của tôi không tốt, đi loạng choạng.
Hoắc Khải Ngôn lại như đi trên đất bằng, nhanh chóng vượt qua tôi.
Tôi vội vàng đuổi theo anh, trượt chân, suýt chút nữa rơi xuống nước.
Một bàn tay kịp thời nắm lấy cánh tay tôi.
“Cẩn thận.”
Giọng Hoắc Khải Ngôn vang lên bên tai.
Tôi như bị bỏng mà vung tay ra.
“Cảm ơn Hoắc lão sư, tôi tự mình làm được.”
Tay Hoắc Khải Ngôn cứng đờ giữa không trung, ánh mắt tối sầm lại.
Tôi giả vờ không thấy, tiếp tục bước về phía trước.
Những chướng ngại vật phía sau, tôi thà rằng té xuống nước, cũng không để Hoắc Khải Ngôn giúp đỡ thêm lần nào nữa.
Số lần rơi xuống nước quá nhiều, môi tôi tái xanh vì lạnh.
Hoắc Khải Ngôn nhiều lần muốn đưa tay kéo tôi, nhưng đều bị tôi tránh thoát.
Ghi hình kết thúc, tôi mệt lả nằm dài trên mặt đất thở dốc.
Hoắc Khải Ngôn đi tới, đưa cho tôi một chiếc khăn.
“Lau đi.”
Tôi không nhận.
“Không cần đâu, Hoắc lão sư, tôi có.”
Tôi lục trong túi mình tìm ra chiếc khăn, lau qua loa khuôn mặt.
Hoắc Khải Ngôn đứng tại chỗ, không rời đi.
“Hôm nay cậu bị làm sao vậy?”
Tôi giả vờ ngây ngô.
“Làm sao là làm sao?”
“Trước đây cậu…” Anh ngừng lại một chút, “không phải như vậy.”
Tôi nhếch mép.
“Con người ai cũng sẽ thay đổi. Trước đây là tôi không hiểu chuyện, gây phiền phức cho Hoắc lão sư. Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Nói xong, tôi đứng dậy rời đi.
Bóng lưng dứt khoát, như thể có ma quỷ đang đuổi theo phía sau.
Hoắc Khải Ngôn nhìn bóng lưng tôi, cau chặt mày.
