TRỌNG SINH TRỞ VỀ BA NĂM TRƯỚC, TÔI QUYẾT TRÁNH XA HẮN, CẢI TÀ QUY CHíNH

Chương 16

Hoắc Khải Ngôn im lặng một thời gian.

Không còn gửi hoa, không còn gửi WeChat, cũng không còn đến thăm đoàn phim.

Cuộc sống của tôi trở lại yên bình.

Quay phim, xem kịch bản, và đi ăn cùng Chu Lâm.

Chu Lâm là một người rất thú vị, ở bên cậu ấy rất thoải mái.

Cậu ấy có cảm tình với tôi, tôi có thể cảm nhận được.

Nhưng tôi giả vờ không biết.

Tôi bây giờ, không có tâm trạng bắt đầu một mối quan hệ mới.

Sau khi phim 《Vô Thanh》 công chiếu, doanh thu phòng vé và đánh giá đều rất tốt.

Vai khách mời của tôi, tuy không có nhiều đất diễn, nhưng lại bất ngờ nhận được lời khen.

Không ít đạo diễn và nhà sản xuất chú ý đến tôi, những kịch bản gửi đến có chất lượng rõ ràng được nâng cao.

Anh Vương cười không ngậm được miệng.

“Tống Thời Xuyên, cậu sắp nổi tiếng rồi!”

Tôi thì khá bình tĩnh.

Nổi hay không không quan trọng, quan trọng là có phim để quay, có tiền để kiếm.

Có thể sống, thật tốt.

Một buổi tối, tôi tan làm về nhà, thấy xe của Hoắc Khải Ngôn ở cổng khu chung cư.

Anh tựa vào xe, dưới chân chất đống tàn thuốc.

Thấy tôi, anh dụi điếu thuốc đang cầm, bước tới.

“Chúng ta nói chuyện đi.”

Tôi ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá trên người anh, cau mày.

“Anh học hút thuốc từ khi nào?”

“Gần đây.” Anh cười cười, nụ cười cay đắng, “Trong lòng phiền muộn, hút thuốc sẽ dễ chịu hơn.”

Trong lòng tôi có chút khó chịu.

“Nói chuyện gì?”

“Cho tôi ba tháng.” Hoắc Khải Ngôn nhìn vào mắt tôi, “Nếu sau ba tháng, cậu vẫn không thích tôi, tôi sẽ từ bỏ, không bao giờ quấy rầy cậu nữa.”

Tôi lắc đầu.

“Cần gì phải vậy? Hoắc Khải Ngôn, chúng ta thực sự không thể nào.”

“Chỉ ba tháng thôi.” Anh cố chấp nói, “Tống Thời Xuyên, coi như là cho tôi một cơ hội để dứt lòng đi.”

Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt và vẻ mặt tiều tụy của anh, mềm lòng trong giây lát.

“Tùy anh.”

Mắt Hoắc Khải Ngôn sáng lên.

“Cậu đồng ý rồi?”

“Tôi chỉ nói tùy anh, không đồng ý điều gì cả.”

“Đủ rồi, như vậy là đủ rồi.” Hoắc Khải Ngôn cười, như một đứa trẻ được kẹo, “Tống Thời Xuyên, cảm ơn cậu.”

Anh quay người định đi, lại nhớ ra điều gì, quay lại hỏi tôi.

“Có thể kết bạn lại WeChat không? Tôi đảm bảo không làm phiền cậu, chỉ… thỉnh thoảng nhắn tin thôi.”

Tôi do dự một lúc, vẫn lấy điện thoại ra.

“Quét đi.”

Hoắc Khải Ngôn vui vẻ kết bạn lại WeChat, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng anh, thở dài.

Hoắc Khải Ngôn, sao anh lại phải khổ sở như vậy?

 

back top