Lâu Túc Tuyết lại tới, còn mang theo rất nhiều đồ điêu khắc gỗ. Hắn nâng niu dâng lên như dâng báu vật. Ta lục lọi bên trong, có kiếm gỗ nhỏ, trống lắc, ngựa gỗ, còn có hai tượng người nhỏ. Ta cầm tượng người lên, điêu khắc vô cùng sống động, một là ta, một là Lâu Túc Tuyết, đứng sát bên nhau.
Ta nhíu mày, cầm tượng Lâu Túc Tuyết ném thẳng ra ngoài. Tượng gỗ bị ném đi rất xa, lăn lóc vào góc tường. Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ: "Sao Điện hạ lại ném thần đi?"
Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên tượng của ta, ánh mắt dịu dàng mà quyến luyến: "Vị tiểu Điện hạ này sẽ cô đơn lắm, cứ để thần ở bên cạnh ngài ấy đi."
"Có ngựa gỗ, chuồn chuồn tre, kiếm gỗ và trống lắc rồi, ngài ấy sẽ không cô đơn." Ta nhìn hắn, gằn giọng: "Lý Tự Hoan không cần Lâu Túc Tuyết."
Sắc mặt Lâu Túc Tuyết tái đi, nhưng vẫn nói: "Điện hạ, để thần chơi cùng ngài nhé?"
"Không." Ta ôm lấy đống đồ chơi vào lòng, nhìn hắn đầy cảnh giác.
Lâu Túc Tuyết cười khổ một tiếng rồi đứng dậy: "Vậy Điện hạ cứ chơi đi, tuyệt đối đừng cởi giày nữa, thần xin lui trước."
Sau khi hắn đi, ta nhặt tượng gỗ nhỏ dưới đất lên, đặt lên bàn, lấy kiếm gỗ đ.â.m vào cổ nó. Thấy chưa hả giận, ta còn bôi bùn đỏ lên kiếm, đ.â.m loạn vào cổ và n.g.ự.c tượng. Nhìn bức tượng như thể trọng thương sắp chết, ta bật cười thành tiếng.
"Lâu Túc Tuyết, ngươi nịnh bợ ta như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?"
