"Bướm kìa!" Ta cầm vợt lưới vồ mạnh lên phía trước. Không trúng, con bướm đã bay đi mất.
Ta liền đuổi theo nó mà chạy.
"Điện hạ! Ngài chậm một chút!"
Ta chẳng màng tới nàng, cứ ngửa đầu đuổi theo vồ bướm, bất thình lình tông sầm vào một người.
"Ưm, đau quá!" Ta ôm đầu ngước nhìn, vừa vặn đối diện với một đôi mắt phượng.
Ta suýt thì quên mất, hôm nay là ngày đầu tiên hắn vào hậu cung để dạy dỗ Ngũ hoàng tử.
Hắn khẽ khom người, đưa tay xoa nhẹ vầng trán bị va đỏ của ta: "Không sao chứ? Tam điện hạ."
Giọng hắn có chút khàn, mắt cũng đỏ rồi.
Ta giả vờ không thấy, cúi đầu che giấu vẻ hoảng loạn: "Không sao."
Ta lách qua người hắn, tiếp tục đuổi theo con bướm kia.
Bướm bay mỗi lúc một cao, vượt qua cả tường vây, ta dừng bước.
Tiểu Đào ở phía sau thở hổn hển nói: "Điện hạ, bướm bay đi mất rồi, chúng ta về thôi."
"Được thôi."
Ta lững thững đi ngược về, nhưng lại cảm thấy sống lưng từng đợt lạnh lẽo.
Lâu Túc Tuyết, hắn cứ thế xuất hiện vào lúc ta không hề phòng bị.
Chén rượu độc kiếp trước dường như xuyên qua dòng thời gian đằng đẵng, một lần nữa bị đổ vào cổ họng ta. Ta nhớ rõ nơi đau đớn đầu tiên chính là bụng, sau đó lục phủ ngũ tạng hóa thành m.á.u loãng, không ngừng trào ra từ miệng.
Sắc mặt ta trắng bệch đi vài phần, nhất thời không nhấc nổi chân, chỉ thấy toàn thân lạnh toát.
Ký ức xa xăm tựa như làn nước hồ lạnh lẽo nhấn chìm ta. Những ký ức tiền kiếp bị ta đè nén suốt sáu năm, giờ đây lại hiện ra rõ mồn một như một bức họa đồ.
Kiếp trước ta cùng Thái tử tranh đấu công khai lẫn ngấm ngầm. Lâu Túc Tuyết khi ấy danh tiếng lẫy lừng tại Giang Nam, lại nắm trong tay thế lực giang hồ như Minh Nguyệt Các. Hắn vừa tới kinh thành đã khuấy đảo phong vân, là đối tượng mà ta và Thái tử ra sức tranh giành.
Ta từng nhiều lần mời mọc, trăm phương ngàn kế lấy lòng hắn, nhưng hắn ngoài mặt phụ họa, thực chất lại nơi nơi xem thường ta. Hắn đứng sau lưng Thái tử, bẻ gãy nanh vuốt, nhổ sạch thế lực của ta, cuối cùng tống ta vào ngục tối.
Hắn nói ta không xứng.
Không xứng ngồi lên vị trí kia.
Nhưng vốn dĩ ta cũng chẳng muốn ngồi.
Chỉ là sau đó, phụ hoàng luôn khen ngợi ta, ban cho ta vương vị, trao cho ta quyền lực, để ta kết giao quyền thần. Ta đã lầm tưởng rằng mình có thể tranh đoạt một phen.
Đến tận lúc c.h.ế.t ta mới hiểu ra, ta chẳng qua chỉ là hòn đá mài d.a.o mà phụ hoàng an bài cho Thái tử mà thôi.
Khi tỉnh lại lần nữa, ta đã trở về năm mười hai tuổi. Thuở ấy ta vô tình rơi xuống nước, sốt cao không dứt, mẫu phi thấy ta tỉnh lại liền đau lòng gạt nước mắt.
Kiếp trước, trước khi ta chết, mẫu phi cũng đã qua đời.
Ta mệt rồi, tranh cũng không lại, đấu cũng không xong, cuối cùng còn bị lợi dụng. Ngày hôm đó ta đã hạ quyết tâm, sẽ làm một kẻ khờ vô ưu vô lự, ngủ bù cho tất cả những đêm trằn trọc không yên của kiếp trước.
