"Buổi tiệc sinh nhật của cậu, Cố Minh Trình cũng sẽ đến sao?"
Lời tôi vừa dứt, cả căn biệt thự im phăng phắc.
Vị thiếu gia cao quý, vốn dĩ đã đen mặt vì nghe nói tôi là Omega, giờ lại càng khó coi hơn khi nghe tôi gọi tên Cố Minh Trình.
Cậu ta cười khẩy, không hề che giấu sự khinh thường dành cho tôi: "Đồ nhà quê, cậu có biết tiệc tùng là gì không hả!"
Tôi lại cong môi cười: "Từ nhỏ tôi đã sống ở thôn quê, quả thật không biết. Ba, mẹ, con có thể tham gia không?"
Lông mày cậu ta gần như dựng đứng lên: "Cậu kêu lung tung gì thế! Ai là ba mẹ cậu!"
Sắc mặt cha mẹ Lục thay đổi, trách móc lườm tôi một cái rồi nói: "Tiểu Hi, thật ra cậu ấy không phải trẻ mồ côi, là con ruột của ba mẹ, lúc sinh ra đã bị nhầm..."
"Bị nhầm?" Khóe mắt cậu thiếu gia Omega đỏ hoe: "Cậu ta trông bằng tuổi con, con không phải con ruột sao?"
Nước mắt tuôn rơi như mưa, cậu ta ném bộ lễ phục xuống ghế sô pha, vừa khóc vừa chạy lên lầu hai.
Cha mẹ Lục vội vàng đuổi theo: "Không phải, Tiểu Hi, con là bảo bối của chúng ta!"
Tôi đi đến bên sô pha, nhìn mấy bộ lễ phục đặt may kia, quả thật rất đẹp. Vừa định đưa tay sờ thử thì bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang: "Dừng tay!"
Một bóng dáng cao lớn bước vào từ cửa, anh ta cau mày, giọng nói lạnh băng: "Đừng động vào đồ của Tiểu Hi."
Người làm xung quanh đồng loạt gọi: "Đại thiếu gia."
Hóa ra là anh trai tôi.
Xem ra nhà họ Lục này, chẳng có ai thích người đột nhiên xuất hiện như tôi.
Nhưng không sao, mục đích lớn nhất của tôi khi đến đây là Cố Minh Trình.
Chỉ cần có thể gặp mặt, anh ấy chắc chắn sẽ nhận ra tôi!
Nhà họ Lục không cần tôi, tôi cũng không thèm ở lại đây.
