Vừa cùng cha mẹ hào môn bước vào nhà họ Lục.
Tôi đã nghe thấy tiếng thán phục của người làm: "Đẹp quá đi mất! Cậu chủ chắc chắn sẽ làm choáng váng cả buổi tiệc sinh nhật."
"Việc liên hôn với thiếu gia nhà họ Cố nhất định sẽ thành!"
Tôi theo tiếng nhìn qua, người được gọi là cậu chủ có khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt mèo tràn đầy hưng phấn: "Minh Trình ca nhất định sẽ thích."
Bước chân tôi khựng lại.
Cố Minh Trình?
Anh ta thật sự không thích kiểu này.
Anh ấy thích kiểu có sự tương phản lớn cơ.
Ví dụ như một Omega đầu đinh, lạnh lùng, cuốn hút.
Kiểu như cậu ta, Minh Trình không thích đâu.
Đúng là thành phố lớn có nhiều cơ hội thật.
Không ngờ nhanh như vậy tôi đã có thể gặp lại Cố Minh Trình.
Ba năm trôi qua, không biết anh ấy đã thay đổi thế nào rồi.
Một tháng trước, khi trọng sinh ở cái thôn núi lạc hậu ấy, tôi chỉ thấy bóng dáng anh qua các bản tin tài chính.
Một người như tôi từng là nét mực đậm trong cuộc đời anh, chắc chắn anh chưa quên!
Cô đơn nhiều năm, chắc chắn là đang giữ thân như ngọc vì tôi.
Tôi và Cố Minh Trình là bạn cùng phòng đại học, là mối tình đầu của nhau, sau đó xác nhận quan hệ và dọn ra ngoài sống thử.
Trong thời gian sống thử, mỗi tối chúng tôi quấn quýt không rời, hận không thể nhào nặn nhau vào tận xương thịt.
Ngay lúc tôi học hành thành công, chuẩn bị chào đón giai đoạn tiếp theo của cuộc đời thì một chiếc xe say rượu phóng tốc độ cao tông tôi tan nát.
Chiếc bánh kem trong lòng dính đầy máu.
Tôi đã c.h.ế.t vào đúng ngày sinh nhật của Cố Minh Trình.
Và sau đó, một tháng trước, tôi tỉnh lại trong khe núi, toàn thân lấm lem bùn đất.
Tôi chiếm lấy cơ thể của một người bại não, trọng sinh đến ba năm sau.
Lại nhân cơ hội may mắn, khi mẹ Lục đi quyên góp cho thôn nghèo, tôi đã cứu được mẹ Lục đang bị hạ đường huyết. Ngay khoảnh khắc cha Lục nhìn thấy tôi, như bị ma xui quỷ khiến, ông nhất định đòi đưa tôi đi xét nghiệm ADN.
Và bây giờ là lúc này.
Tôi trở thành thiếu gia đích tôn của nhà họ Lục giàu có.
Họ đưa tôi về nhận tổ quy tông.
