Trọng Sinh, Người Đẹp Bệnh Kiều Bị Chăm Kỹ Trên Giường

Chương 8

Sự trầm mặc lan tràn giữa hai người, không khí như ngừng lại.

Sau một lúc lâu, Thiên Thư Ương mới mở miệng với ngữ khí bình thản: “... Uống như thế nào?”

Nụ cười của Nhã Thương Tuế tăng thêm một chút: “Rất đơn giản, điện hạ rót cho ta non nửa chén m.á.u là được, phương thức thì... điện hạ tự mình lựa chọn.”

Thiên Thư Ương đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một cái chén còn sạch sẽ trên bàn, rút ra chủy thủ mang theo bên người.

Hắn nắm chặt chủy thủ, nhìn cánh tay lộ ra ngoài ống tay áo của mình, tĩnh mạch xanh lam dưới da có thể thấy rõ ràng.

Hắn chưa từng nghĩ tới, chuyện vô lý như vậy sẽ xảy ra với mình, nhưng... nhân sinh của hắn vốn dĩ đã vô lý rồi.

Khớp hàm cắn chặt, lưỡi d.a.o nhanh chóng rạch một lỗ hổng nhỏ ở mặt trong cánh tay, m.á.u tươi đỏ thẫm lập tức chảy ra từ miệng vết thương, tí tách rơi vào trong chén.

Nhã Thương Tuế không biết từ lúc nào đã lặng lẽ không tiếng động đứng bên cạnh hắn, hơi nghiêng đầu, nhìn chất lỏng đỏ tươi chảy vào chén, con ngươi màu xám ánh lên sắc đỏ.

Rất nhanh, non nửa chén m.á.u đã đầy.

Thiên Thư Ương lập tức dùng vải sạch băng lại miệng vết thương cầm máu, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Được rồi, uống đi.”

Nhã Thương Tuế cầm lấy chén, nhưng không uống ngay.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Thiên Thư Ương, giọng nói mang theo chút hài hước: “Điện hạ nếu sợ hãi hoặc cảm thấy ghê tởm, tốt nhất đừng nhìn nha.”

Thiên Thư Ương hừ lạnh một tiếng: “Nhã huynh không cần bận tâm, lá gan của ta không nhỏ như vậy.”

Nhã Thương Tuế khẽ cười một tiếng, không cần nói thêm.

Dưới ánh mắt chăm chú của Thiên Thư Ương, hắn đưa chén lên môi, yết hầu chuyển động, chậm rãi uống cạn m.á.u đó.

Hắn uống rất chậm, như thể đang thưởng thức loại rượu ngon nào đó.

Theo dòng m.á.u ấm áp nhập hầu, khuôn mặt vốn tái nhợt nhanh chóng khôi phục huyết sắc bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, thậm chí lộ ra vẻ ửng hồng nhàn nhạt, hệt như vừa uống say rượu.

Uống xong, Nhã Thương Tuế còn vươn đầu lưỡi, chưa thỏa mãn l.i.ế.m đi một chút đỏ thắm dính trên khóe môi, tạo thành sự đối lập rõ rệt với làn da trắng nõn của hắn.

Hình ảnh đó, thật là dị thường tà khí và chói mắt, còn mang theo một tia quyến rũ.

Hơi thở của Thiên Thư Ương cứng lại gần như không thể nhận ra, sau đó dời tầm mắt đi.

Cố tình lúc này, Nhã Thương Tuế còn thỏa mãn nói: “Điện hạ, m.á.u của ngươi ngon quá, là loại ngon nhất ta từng uống!”

Thiên Thư Ương: “...” Cảm ơn, hắn cũng không muốn biết.

Một khuôn mặt nháy mắt xuất hiện trước mắt hắn, chỉ thấy Nhã Thương Tuế cười hì hì hỏi: “Điện hạ, hay là để ta giúp ngươi l.i.ế.m miệng vết thương nha? Miệng vết thương có thể nhanh chóng hồi phục đó~”

Một luồng khí huyết xông thẳng lên trán Thiên Thư Ương, chỉ cảm thấy thái dương giật thình thịch.

Quả thực vô lý! Vô sỉ! Không biết xấu hổ!

Bình tĩnh, bình tĩnh...

“Không cần!”

Thiên Thư Ương xoay người liền ra khỏi cửa, nghe thêm một câu nữa, hắn sợ mình thật sự sẽ mất kiểm soát.

Nhã Thương Tuế nhìn bóng lưng căng thẳng của hắn, không tiếng động cười cười.

________________________________________

Hành trình tiếp theo, dưới sự cảnh giác lo sợ của Tần Khải, thế nhưng lại ổn định một cách ngoài dự đoán.

Nhã Thương Tuế phát huy đầy đủ tính chất "Ngủ Thần" của mình, phần lớn thời gian, hắn đều yên tâm thoải mái chiếm dụng chiếc giường duy nhất trong xe ngựa, ngủ đến tối tăm trời đất, bất tỉnh nhân sự.

Ngẫu nhiên nhớ ra, lương tâm phát hiện, đại phát từ bi nhường cho Thiên Thư Ương ngủ một chút, đừng để m.ô.n.g bị hỏng.

Thiên Thư Ương cố nhịn xúc động muốn đá hắn một cái, nằm nghỉ ngơi một lát.

Thông thường, nếu có người ngoài ở, Thiên Thư Ương chắc chắn sẽ không ngủ được, nhưng có lẽ là vì giờ đây có thêm một người lăn lộn hắn, hắn thật sự mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, thế mà lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, hơn nữa ngủ rất lâu.

Điều kỳ lạ là, Nhã Thương Tuế thế nhưng cũng không đánh thức hắn, rốt cuộc người này trong mắt hắn, là kiểu người chỉ cần bản thân vui vẻ, liền không quan tâm sống c.h.ế.t của người khác.

Mà người bị hắn cho là như vậy, kỳ thật chỉ đang ở trong đầu, cùng 519 chọn quần áo mà thôi.

Bởi vì lần này Nhã Thương Tuế giúp Thiên Thư Ương chắn một kiếp, 519 kinh hỉ phát hiện, bọn họ có thêm hai trăm điểm tích lũy! Thế là ríu rít xúi giục Nhã Thương Tuế mua quần áo.

Nhã Thương Tuế ừm ừm, ừ... chọn thôi. Dù sao hiện tại có thêm một người phụ trách tóc cho hắn, không mua thì phí.

Trong giấc mơ, Thiên Thư Ương hoàn toàn không biết, mình đã bị Nhã Thương Tuế xem như trợ lý phụ trách sinh hoạt hàng ngày.

Tốc độ di chuyển của đội ngũ dần chậm lại, ngoài xe truyền đến tiếng binh lính cưỡng chế ngựa dừng lại.

Tần Khải cất cao giọng nói: “Tam điện hạ, đội ngũ Bắc Tiêu đã chờ ở phía trước.”

Thiên Thư Ương buông cuốn sách, ánh mắt dừng lại ở Nhã Thương Tuế vẫn đang ngủ say sưa.

Hắn vươn ngón tay, cách chăn gấm, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai đối phương: “Nhã huynh, tỉnh dậy.”

Nhã Thương Tuế vô ý thức cọ cọ chiếc gối mềm mại, phát ra một tiếng nói mớ mơ hồ.

Nhưng, không tỉnh.

Thiên Thư Ương nhíu mày, đầu ngón tay hơi dùng sức, đẩy thêm lần nữa: “Nhã huynh, nên đứng dậy.”

Đáp lại hắn vẫn là tiếng hít thở đều đặn.

Ngoài xe, Tần Khải đợi một lát, bên trong xe vẫn không có động tĩnh gì.

Sự bất mãn tích tụ bấy lâu nay đối với Thiên Thư Ương cuối cùng cũng không kìm nén được.

Từ khi biểu tỷ hắn lên làm Hoàng hậu, hắn chưa từng chịu loại ấm ức này.

Một hoàng tử không được sủng ái mà thôi, hiện tại Bắc Tiêu đã đến, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, còn có gì phải sợ hãi.

Thế là hắn tiến lên, dám tự tiện vén màn xe lên: “Điện hạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì...”

Mảng lớn ánh sáng nháy mắt tràn vào thùng xe, Nhã Thương Tuế đang ngủ say bị ánh sáng mạnh bất ngờ chiếu vào khiến mí mắt run lên, mày nhíu chặt lại.

Hắn theo bản năng co rụt lại về phía bên cạnh, cánh tay bản năng nâng lên, muốn vớt lấy thứ gì đó để chắn mắt, kết quả trực tiếp vớt trúng cánh tay Thiên Thư Ương, dùng sức kéo về phía mặt mình.

Hành động này trong mắt người khác nhìn như nước chảy mây trôi, thân mật dị thường.

Tay Tần Khải vén màn xe cứng đờ giữa không trung, đôi mắt trợn tròn.

Hắn nhìn thấy cái gì?!

Người được Tam điện hạ xưng là ân nhân cứu mạng, thế mà lại công khai nằm trên giường nệm của Tam điện hạ, còn cùng Tam điện hạ thân mật...

Sự nhìn trộm vô lễ này khiến Thiên Thư Ương cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn quay đầu lại, đôi mắt đen lộ ra hàn ý, lạnh lùng thốt: “Tần thị lang là muốn c.h.ế.t sao?”

Máu trên mặt Tần Khải nháy mắt rút hết, hắn nhẹ buông tay, màn xe rủ xuống.

Thiên Thư Ương nhìn người vẫn còn đang nắm chặt cánh tay mình không buông, tâm trạng phức tạp, uể oải thở dài một hơi.

Bị động tĩnh này rốt cuộc đánh thức, Nhã Thương Tuế từ từ mở đôi mắt mơ màng, ném đi cánh tay đang chắn tầm nhìn của mình. Động tác đó, tự nhiên như thể ném đi một chiếc gối đầu vậy.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, vô tâm vô phế đánh một cái ngáp nhỏ, khóe mắt rịn ra một chút nước mắt sinh lý.

Sau đó, xoay người lại, lưng đối diện với Thiên Thư Ương, dùng giọng điệu mang chút khàn khàn, đương nhiên mở miệng: “Điện hạ, làm phiền.”

Làm phiền? Làm phiền cái gì?

Thiên Thư Ương nhìn cái gáy trước mắt, rồi nhìn lại mái tóc dài rối bù kia, cuối cùng cũng ý thức được, lại một luồng khí nghẹn ở ngực.

Cái vị tổ tông này... coi hắn là cái gì? Người hầu chuyên trách chải đầu sao?!

Hắn mím chặt môi, một tay túm lấy mớ tóc kia, hơi thô lỗ vấn mái tóc dài lên, buộc chặt, dùng kim trâm cố định chắc chắn.

Toàn bộ quá trình không nói một lời.

Nhã Thương Tuế bị động tác mang theo chút lực đạo của Thiên Thư Ương kéo đau da đầu, vừa định kháng nghị, 519 liền nhảy nhót trong đầu nói: 【 Tuế Tuế! Đối tượng nhiệm vụ đã thành công đến Bắc Tiêu, tổng tiến độ nhiệm vụ 5%! Thêm 30 điểm tích lũy! 】

Tức khắc, tâm trạng hắn sung sướng, sự khó chịu nhỏ nhoi vừa rồi lập tức tan thành mây khói, thậm chí còn nhàn nhã lắc lư chiếc đuôi ngựa vừa được buộc xong.

“Cảm tạ điện hạ.” Hắn quay đầu mỉm cười.

 

back top