Trọng Sinh, Người Đẹp Bệnh Kiều Bị Chăm Kỹ Trên Giường

Chương 24

Ba ngày sau, Vương Bắc Tiêu phái người truyền đến tin tức, đã giải quyết xong chuyện bộ lạc Kéo Bặc, bảo bọn họ khởi hành đi vùng đất thấp lòng chảo phía nam.

Tới rồi vùng đất thấp lòng chảo, Thiên Thư Ương cùng Nhã Thương Tuế mới chân chính thấy được chỗ ở mùa đông của người Bắc Tiêu.

Nhìn từ xa, thành phiến lều nỉ giống như từng đóa nấm màu trắng, phân bố ở bên cạnh lòng chảo.

Bên ngoài lều nỉ bọc nỉ lông cừu dày, cửa treo rèm nỉ thông khí. Khói bếp từ lỗ khói trên đỉnh chóp lều nỉ bay ra, mang theo hơi thở khói lửa.

Vương Bắc Tiêu nhìn thấy bọn họ, tự mình đón lên, chắp tay với Nhã Thương Tuế nói: “Nhã công tử, nhờ có ngươi cứu Nhiêu Nhi, bổn vương còn chưa có hảo hảo tạ ngươi.”

“Vương thượng khách khí,” Nhã Thương Tuế vẫy vẫy tay, giọng nói không hề để ý: “Tiểu công chúa đối đãi chúng ta tốt, chúng ta tự nhiên cũng xem nàng như bạn bè.”

Thiên Thư Ương nghe vậy, ánh mắt tối nghĩa.

Chờ tới lều nỉ nơi họ ở, Thiên Thư Ương ngữ khí phức tạp hỏi: “Nhã huynh... Xem Tam công chúa như bạn bè sao?”

Nhã Thương Tuế lúc này tò mò nhìn lò sưởi trong trướng, nghe lời hắn nói, tự nhiên trả lời: “Nửa bạn bè.”

Đợi một lát không nghe thấy câu tiếp theo của Thiên Thư Ương, quay đầu nhìn thấy sắc mặt hắn, bừng tỉnh: “Điện hạ, ta quả nhiên chưa nói sai, ngươi chính là thích ăn giấm.”

Thiên Thư Ương: “...”

Mắt thấy biểu cảm Thiên Thư Ương cứng đờ, Nhã Thương Tuế giải thích: “Tiểu công chúa người còn khá tốt, nói là bạn bè, không bằng xem như ta xem nàng như một tiểu bằng hữu đáng yêu. Còn về nói bạn bè...”

Mày mắt Nhã Thương Tuế nhu hòa: “Điện hạ, ngươi biết, ta sẽ không dễ dàng xem người khác như bạn bè, tính cả ngươi, ta tín nhiệm hẳn là có ba cái đi... Không đúng, vẫn là hai cái rưỡi đi.”

Thiên Thư Ương nhẹ nhàng thở ra, hồi tưởng lại hành vi vừa rồi của mình, cũng cảm thấy đầu óc mình đại khái là có bệnh, làm sao lại... thật sự ghen tuông với một tiểu hài tử.

“Là ta suy nghĩ nhiều.”

Nhã Thương Tuế đắc ý mà lắc lư đến trước mặt Thiên Thư Ương: “Lần sau làm bàn sủi cảo cho Điện hạ ăn, bỏ một lọ giấm vào.”

Thiên Thư Ương cong đôi mắt: “Nhã huynh tự mình làm sao?”

“Ta tự mình làm ngươi liền ăn sao? Bỏ một lọ giấm?”

“Đương nhiên, Nhã huynh tự tay làm, ta nhất định ăn hết.”

“Điện hạ, ta cảm thấy ngươi đối với ta quá mức dung túng.”

“Nhã huynh đối với ta, sao lại không phải?”

Nhã Thương Tuế nghĩ nghĩ, dường như cũng phải. Vậy thì hòa nhau.

Không quá mấy ngày, trận tuyết đầu tiên của Bắc Tiêu liền rơi xuống.

Lúc đầu chỉ là lác đác mấy hạt, sau lại càng rơi xuống càng lớn, bông tuyết lông ngỗng bay lả tả, rất nhanh, toàn bộ thế giới dường như đều bị nhuộm thành màu trắng.

Tiêu Mạch Nhiêu sáng sớm liền ở ngoài trướng kêu: “Ca ca xinh đẹp! Tam điện hạ! Chúng ta đi chơi ném tuyết đi! Đại ca nói hôm nay tuyết ngừng, thích hợp chơi nhất!”

Nhã Thương Tuế vừa nghe, lập tức tinh thần tỉnh táo, kéo Thiên Thư Ương liền chạy ra ngoài.

Tiêu Mạch Qua cũng bị muội muội kéo đến, vẻ mặt không tình nguyện đứng ở bên cạnh, bộ dạng khinh thường chơi loại trò chơi ấu trĩ này.

Tiêu Mạch Nhiêu mới không để ý, người đầu tiên động tay, không chút lưu tình ném một quả cầu tuyết vào đầu nhị ca hắn, ha ha ha cười lên.

Nhã Thương Tuế nặn một quả cầu tuyết, nhân lúc Thiên Thư Ương không chú ý, trực tiếp nện vào sau lưng hắn.

Thiên Thư Ương quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, cũng nặn một quả cầu tuyết nhỏ, nện vào trên vai hắn, bất quá lực đạo kia rõ ràng rất nhỏ.

“Điện hạ, ngươi quá ôn nhu!”

Nhã Thương Tuế cười, lại nặn một quả lớn, xoay người lại, ném thẳng vào Tiêu Mạch Qua: “Nhị vương tử!”

Tiêu Mạch Qua không dự đoán được Nhã Thương Tuế sẽ ném hắn, lập tức không né tránh kịp, cầu tuyết nện vào ngực.

Hắn lập tức trừng mắt nhìn lại: “Nhã Thương Tuế! Ngươi cố ý đi!” Nói rồi, không còn bình tĩnh đứng nữa, cũng vốc tuyết trên mặt đất, nặn cầu tuyết ném trở lại.

Đáng tiếc, Nhã Thương Tuế linh hoạt né tránh, còn cười hì hì nói: “Nhị vương tử, ngươi không được nha ~”

Lời này một ngữ hai ý nghĩa, rõ ràng chính là giẫm đến chỗ đau của Tiêu Mạch Qua, mặt đều tức giận đỏ lên, không ngừng ném cầu tuyết về phía Nhã Thương Tuế.

Tiêu Mạch Nhiêu ở một bên cười đến vui vẻ, thường xuyên giúp Nhã Thương Tuế đưa cầu tuyết.

Nhã Thương Tuế chạy vội chạy vội, dưới chân vướng một cái, suýt chút nữa té ngã.

Thiên Thư Ương nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cổ tay hắn, kéo hắn ôm vào lòng.

Bắt được thời cơ này, cầu tuyết của Tiêu Mạch Qua nghênh diện nện vào người Nhã Thương Tuế. Bất quá Nhã Thương Tuế cũng không buồn bực, hắn mới sẽ không keo kiệt như Tiêu Mạch Qua.

“Cẩn thận một chút.” Thiên Thư Ương nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhã Thương Tuế, phát hiện tay đối phương lạnh lẽo, vội vàng dùng hai tay che lại: “Sao lại không mang bao tay?”

“Phiền phức.” Nhã Thương Tuế dựa vào trong lòng n.g.ự.c hắn, cười nói: “Bất quá tay Điện hạ ấm áp, tốt hơn bao tay.”

Thiên Thư Ương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại không buông tay ra.

Vương phi Bắc Tiêu nơi xa nhìn thấy bộ dạng bốn người chơi đùa, không khỏi cảm thán một câu, tuổi trẻ quả thật tốt.

Thị nữ bên cạnh nàng cười gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà Vương phi cũng không già a, như cũ phong tư yểu điệu.”

Tuyết không biết từ khi nào lại bay xuống, dừng lại trên ngọn tóc mấy người, mang theo sự lạnh lẽo nhàn nhạt. Nhưng nội tâm mỗi người, đại khái cũng sẽ không cảm thấy rét lạnh.

 

back top