【 Tuế Tuế, ngay phía trước! Còn khoảng 500 mét! Bọn họ có mười hai người, đều mang theo đao, trong đó một người trên lưng ngựa chở Tam công chúa, Tam công chúa hôn mê. 】
Hàn quang trong mắt Nhã Thương Tuế chợt lóe, tốc độ thuấn di càng nhanh, hầu như hóa thành một đạo tàn ảnh màu trắng.
Người bịt mặt phía trước đang cưỡi ngựa, trên lưng ngựa chở Tiêu Mạch Nhiêu đang hôn mê.
Bọn họ hiển nhiên không dự đoán được có người sẽ nhanh như vậy liền đuổi theo, thẳng đến một đạo thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, chặn đường đi, mới kinh ngạc phát hiện không đúng.
“Ai?!” Người bịt mặt cầm đầu lạnh giọng quát hỏi, đồng thời rút ra đao bên hông, thân đao dưới ánh trăng phản chiếu ánh lạnh: “Không muốn c.h.ế.t thì cút ngay!”
Nhã Thương Tuế không nói gì, đôi con ngươi màu xám sớm đã nhiễm màu đỏ tươi, không khí quanh thân đều phảng phất trở nên lạnh lẽo.
Hắn giơ tay từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ. Đây là trước đây đổi từ hệ thống thương thành, sắc bén vô cùng, chuôi đao còn quấn lấy dải lụa màu đỏ.
519 đặc biệt chọn, nói là hợp với bộ quần áo màu đỏ kia, chỉ tiếc hôm nay rốt cuộc có tác dụng, hắn mặc lại là một thân bạch y.
“Lên! Giết hắn!”
Người bịt mặt cầm đầu hô một tiếng, lập tức có vài tên người bịt mặt huy đao xông lên, thẳng bức yếu hại của Nhã Thương Tuế.
Thân hình Nhã Thương Tuế thoáng qua, nhẹ nhàng tránh đi công kích của bọn họ. Ngược lại chủy thủ trong tay xẹt qua một đạo hàn quang, nháy mắt liền cắt vỡ yết hầu một người hắc y nhân.
Máu tươi phun tung tóe, rơi trên bạch y của hắn, giống như nở ra một đóa hoa yêu dị.
“A!” Một người bịt mặt khác thấy thế, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, động tác vung đao đều chậm nửa nhịp.
Nhã Thương Tuế lại không để lại cho hắn có thêm thời gian phản ứng, chủy thủ lại lần nữa rơi xuống, lại một người bịt mặt ngã xuống dưới ngựa.
Không có dừng lại, xoay người tránh đi đao bổ tới từ phía sau, khuỷu tay hung hăng đánh vào n.g.ự.c đối phương. “Răng rắc” một tiếng, xương sườn đối phương nháy mắt đứt gãy, ngã trên mặt đất kêu rên.
Rất nhanh, trên mặt đất nằm hơn hai mươi xác chết.
Những người còn lại thấy thế ghìm ngựa muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của Nhã Thương Tuế còn nhanh hơn.
Màu đỏ chói mắt in vào trong mắt Nhã Thương Tuế, huyết sắc trong mắt càng thêm dày đặc.
Tên hắc y nhân bắt Tiêu Mạch Nhiêu xách Tiêu Mạch Nhiêu lên, đao sắc bén kề vào cổ yếu ớt của Tiêu Mạch Nhiêu.
“Dừng tay! Tin hay không lão tử trực tiếp g.i.ế.c cô ta!”
Nhã Thương Tuế dừng lại bước chân, trên mặt gợi lên một nụ cười lạnh.
Hắn giờ phút này bạch y nhiễm máu, huyết châu trên chủy thủ từng giọt rơi xuống, dưới ánh trăng giống như một quỷ mị khát máu.
Nhưng đôi con ngươi màu đỏ tươi kia lại sáng đến kinh người, phảng phất có thể hút linh hồn người vào.
“À? Ngươi nỡ g.i.ế.c tiểu công chúa đáng yêu như vậy sao?” Giọng nói hắn mang theo chút mê hoặc.
Theo lời nói rơi xuống, ánh mắt người bịt mặt lay động, nội tâm không chịu khống chế mà nghĩ: Đúng vậy, hài tử đáng yêu như vậy, có nỡ sao?
Chỉ là hắn còn chưa nghĩ rõ ràng, yết hầu đã bị cắt vỡ, toàn bộ thân thể bị đá bay ra ngoài.
Không có chống đỡ, Tiêu Mạch Nhiêu lung lay sắp đổ, Nhã Thương Tuế kịp thời duỗi tay ổn định thân thể nàng, làm nàng vững vàng dựa vào trên lưng ngựa.
Nhìn xác c.h.ế.t trên mặt đất, Nhã Thương Tuế nhíu nhíu mày, nhưng bụng hắn đã lâu chưa có m.á.u tươi đi vào lại sinh ra cảm giác đói khát.
Cầm lấy chủy thủ, ma xui quỷ khiến mà vươn đầu lưỡi l.i.ế.m một chút m.á.u trên mặt đao.
Một cổ vị tanh đậm đặc tan ra trên đầu lưỡi, còn mang theo chút chua chát, khó uống đến làm hắn nhăn chặt mày, suýt chút nữa nhổ ra.
“Chậc, thật khó uống.”
Hắn phàn nàn một câu, tiện tay đem m.á.u trên chủy thủ lau vào quần áo hắc y nhân.
Một bên nghĩ, chẳng lẽ hắn là uống quen m.á.u của Điện hạ, hiện tại đã kén ăn sao?
Phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Vừa chuyển đầu, lại là Thiên Thư Ương.
Vị Điện hạ sạch sẽ nhảy xuống ngựa, chạy về phía hắn.
Chờ Thiên Thư Ương đứng lại trước mặt hắn dừng lại, Nhã Thương Tuế mới hậu tri hậu giác mà đánh giá chính mình.
Đứng trên đầy đất xác chết, bạch y dính mảng lớn máu. Thậm chí vì vừa mới còn l.i.ế.m một chút m.á.u người khác, có khả năng khóe miệng còn lưu lại đâu.
Bộ dạng có thể sẽ có chút chật vật, lại có chút dọa người đâu?
Điện hạ có thể sẽ vì vậy mà có bóng ma tâm lý không?
Nhã Thương Tuế có chút bối rối mà nghiêng nghiêng đầu.
【 Yêu Cửu, nếu không, ta thôi miên Điện hạ, làm hắn quên nhìn thấy cảnh này của ta? 】
Đầu óc đơn giản của 519 cũng nghĩ không ra biện pháp nào khác: 【 Hẳn là... có thể đi. 】
Đang nghĩ ngợi, Thiên Thư Ương đột nhiên duỗi tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm gương mặt hắn, động tác mang theo chút run rẩy.
Nhã Thương Tuế nhẹ giọng hỏi, sợ làm đối phương sợ hãi: “Điện hạ?”
Thiên Thư Ương thu hồi tay, nhìn vết m.á.u trên đầu ngón tay, mà chỗ mặt Nhã Thương Tuế vừa dính m.á.u lại sạch sẽ hơn chút.
Ánh mắt hắn lại lần nữa hướng về quần áo nhiễm m.á.u của Nhã Thương Tuế, yết hầu lăn lăn, giọng nói có chút khàn: “Nhã huynh... Bị thương?”
Nhã Thương Tuế lập tức lắc đầu: “Sao có thể, những cái này đều là m.á.u người khác!”
Vừa dứt lời, Thiên Thư Ương trước mắt tức khắc toàn bộ nhào lên, ôm chặt lấy hắn.
“Vậy là tốt rồi.”
Nhã Thương Tuế choáng váng, cái này sao lại không giống như hắn dự đoán?
