Cố Kinh Nghiệp nghĩ vậy, làm bộ vô tình đề cập: “Người nhà chúng ta tụ họp được thật không dễ dàng. Ăn Tết cũng chưa được tề tựu như thế này.”
Nói rồi ông ta có chút tiếc nuối tiếp tục: “Chỉ là Dư Phong đang quay phim trên núi, một thời gian nữa mới về được. Nếu không thì cũng có thể về gặp mặt Tiểu Tự.”
Nói xong, ông ta nhìn Lâm Tự Bạch và Cố Yến Kinh, ý đồ tìm kiếm sự khác thường trên mặt họ.
Chỉ tiếc là, một người đang bận bóc tôm, một người đang vùi đầu ăn tôm, không ai để ý đến ông ta.
"Khụ khụ."
Cố Kinh Nghiệp thấy vậy ho hai tiếng, ra hiệu cho Hoàng Lị. Hoàng Lị rõ ràng rất biết ý, phụ họa theo:
"Nhắc đến Dư Phong, nghe nói Tiểu Tự trước đây còn qua lại với Dư Phong. Đứa trẻ này từ nhỏ đã lớn lên tuấn tú, Tiểu Tự thích cũng là điều hiển nhiên. Điều này thật đúng là 'không phải người một nhà, không vào cùng một cửa'."
Lâm Tự Bạch vô cớ bị kéo vào, miệng đang ăn cơm suýt chút nữa sặc.
Sao ai cũng nhắc đến cậu. Hơn nữa, những lời này nói như thế có ý gì đó?
Cậu nhìn Cố Yến Kinh. Thần sắc Cố Yến Kinh không hề thay đổi, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, kiên định bất động giúp cậu bóc tôm.
Lâm Tự Bạch lại nhìn kỹ thêm một lúc, phát hiện khi nghe đến tên Cố Dư Phong, tốc độ bóc tôm của Cố Yến Kinh rõ ràng nhanh hơn so với lúc bóc cho cậu trước đó.
Lâm Tự Bạch hiểu ý. Cậu lén lút gắp một miếng tôm đã bóc vỏ đặt vào chén Cố Yến Kinh, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy nói với anh:
"Thúc thúc, đừng nghe bọn họ nói bậy, em không thích hắn."
Thực ra là khi vào đại học, Cố Dư Phong nói thích cậu và muốn theo đuổi cậu. Lâm Tự Bạch không biết hắn ta là ai, nhíu mày từ chối.
Nhưng ngày hôm sau, có tin đồn cậu theo đuổi Cố Dư Phong, yêu mà không được, và Cố Dư Phong chỉ xem cậu là người thay thế của Lâm Nguyên.
Lâm Tự Bạch cả ngày bận rộn với việc học và nghiên cứu khoa học, làm ngơ trước những tin đồn này, chưa từng lên tiếng phản bác. Dần dần, những tin đồn giả đó cứ như biến thành sự thật.
Cố Yến Kinh nghe thấy Lâm Tự Bạch thì thầm bên tai, đợi nghe rõ nội dung lời cậu nói, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hoàng Lị thấy hai người họ cứ túm tụm nói chuyện mà không để ý đến người khác, không khỏi lộ ra nụ cười xấu hổ.
Cố Kinh Nghiệp trừng mắt nhìn cô ta một cái, rồi nói thêm: "Chuyện tình cảm này không dễ thay đổi đâu. Thích một người làm sao có thể nói hết là hết được, cũng giống như tôi đối với mẹ nó vậy. Đã nhiều năm như vậy tôi cũng..."
Ông ta còn chưa nói dứt lời, chỉ nghe tiếng "Cạch" một cái. Cố Yến Kinh đột nhiên đặt đũa xuống chén. Ánh mắt anh lạnh lùng liếc tới, khiến người ta rùng mình.
Cố Kinh Nghiệp không nên nhắc đến mẹ anh.
Cố Kinh Nghiệp lập tức dừng lại lời nói. Thần sắc ông ta lạnh lùng cứng nhắc, nhíu mày nhìn về phía Cố Yến Kinh, trong mắt không có tình cảm gì, ngược lại mang theo chút địch ý.
Hai người ngấm ngầm có xu hướng đối đầu nhau. Lâm Tự Bạch thấy Cố Yến Kinh vì Cố Kinh Nghiệp mà không thể ăn cơm được, ánh mắt liếc qua ly nước trái cây trên bàn, đột nhiên nảy ra một kế.
Khi không khí trên bàn ăn đóng băng, ly nước trái cây bên cạnh Lâm Tự Bạch nghiêng đổ. "Xoảng" một tiếng, nước trái cây đổ hết lên áo sơ mi và quần của cậu.
Cố Yến Kinh là người nhìn thấy trước. Anh dứt khoát đưa tay dựng ly nước trái cây bị đổ lên.
Hoàng Lị phát ra tiếng thét chói tai: "Ôi, không sao chứ Tiểu Tự!"
Lâm Tự Bạch lắc đầu.
Nhân lúc Cố Kinh Nghiệp và Hoàng Lị không nhìn thấy, cậu nháy mắt với Cố Yến Kinh, nói:
"Không sao đâu dì, chỉ là quần áo cháu ướt hết rồi, có lẽ cần anh ấy đi vào phòng thay quần áo với cháu một chút."
Cố Yến Kinh lập tức hiểu được ý đồ của cậu.
Cố Kinh Nghiệp cau mày. Hiện tại ông ta cũng không vui nhìn thấy Cố Yến Kinh. Đơn giản phẩy tay, nói với Lâm Tự Bạch:
"Lên lầu rẽ trái là phòng của nó. Bên trong còn có quần áo trước kia của nó, cháu chắc là mặc vừa."
"Được."
Lâm Tự Bạch nói. Cậu kéo Cố Yến Kinh đứng dậy: "Chúng cháu đi đây, mọi người cứ ăn trước đi."
Nói xong, cậu kéo Cố Yến Kinh đi thẳng lên lầu hai.
Cậu đi nhanh như sợ bị họ giữ lại, cũng sợ nếu nói thêm vài câu nữa giọng nói sẽ run rẩy, làm lộ sự thật mình là một người sợ xã giao.
Cố Yến Kinh mặc cậu kéo lên lầu, ánh mắt khóa chặt vào vạt áo và quần bị ướt đẫm của Lâm Tự Bạch, khẽ nhíu mày.
Chờ đến khi hai người vào phòng, Lâm Tự Bạch nhìn xung quanh không thấy ai đi theo, thở phào nhẹ nhõm nói với Cố Yến Kinh:
"Lát nữa đợi bọn họ ăn xong chúng ta lại xuống ăn đi."
Người Cố gia quả nhiên phiền phức, ngay cả cơm cũng không cho người ta ăn ngon.
Còn Cố Kinh Nghiệp cứ nhắc đến Cố Dư Phong làm gì?
Lâm Tự Bạch bày tỏ sự nghi hoặc: "Anh nói xem bọn họ cứ nhắc đến cái người kia làm gì nhỉ?"
Từ lời nói của Cố Kinh Nghiệp vừa rồi, Cố Yến Kinh đại khái đã biết nguyên nhân, nhưng anh không trực tiếp nói với Lâm Tự Bạch. Ngược lại, anh tìm trong tủ quần áo vài bộ đồ phù hợp với Lâm Tự Bạch, nói với cậu:
"Đừng để ý đến ông ta. Em mau thay quần áo ướt ra, đừng để bị cảm lạnh. Quần áo có hơi cũ, em mặc tạm nhé."
Nghe Cố Yến Kinh nói vậy, Lâm Tự Bạch nhận lấy.
Những bộ quần áo này có cảm giác rất cũ kỹ , như quần áo từ mười mấy năm trước, phỏng chừng là quần áo thời học sinh của Cố Yến Kinh:
"Không cũ mà, sờ vào rất thoải mái, cảm giác có thể làm đồ ngủ."
Lâm Tự Bạch thực sự nghĩ như vậy. Nói rồi cậu bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị thay. Vì cả người dính nhớp không thoải mái, Lâm Tự Bạch cởi rất nhanh.
Cố Yến Kinh không muốn làm mất hứng của cậu. Anh còn đang suy nghĩ làm thế nào để nói với cậu sau này không được làm những chuyện tự hại bản thân như vậy nữa, anh không kịp quay đầu lại đã nhìn thấy Lâm Tự Bạch cởi sạch sẽ.
Anh tự nhiên lướt mắt qua một chỗ nào đó.
Láng mịn.
Vẫn là một đứa trẻ, lông còn chưa mọc đủ.
"Không những lông chưa mọc đủ, mà toàn thân trên dưới cũng trơn bóng như ngọc, thực không biết là lớn lên như thế nào.”
Ngay cả chỗ đó cũng màu hồng phấn.
Cố Yến Kinh đột nhiên thu hồi ánh mắt, quay người lại. Giọng điệu lần đầu tiên có vẻ hoảng loạn:
"Lâm Tự Bạch, sau này không được cởi quần áo trước mặt người ngoài."
Lâm Tự Bạch vừa mặc chiếc áo sơ mi của Cố Yến Kinh vào người, nghe vậy nghiêng đầu nghi hoặc:
"Nhưng Thúc thúc không phải người ngoài?"
Nếu thực sự tính toán kỹ, Cố Yến Kinh phải được coi là người nhà mới đúng.
Nghe Lâm Tự Bạch nói vậy, Cố Yến Kinh im lặng ba giây, sau đó khi nói chuyện, giọng nói trở nên khó khăn rõ rệt:
"... Anh cũng không được."
Cố Yến Kinh quay lưng về phía Lâm Tự Bạch. Anh có chút không hiểu nổi, là còn nhỏ tuổi, không hiểu những chuyện này sao?
Lâm Tự Bạch quả thực không có gì kiêng dè. Ngoài sự thân cận tự nhiên đối với Cố Yến Kinh, một lý do khác là cả hai đều là đàn ông, có gì mà phải kiêng dè.
Kiếp trước, trước khi lên đại học ở nơi khác vào năm 18 tuổi, cậu đều tắm ở nhà tắm công cộng.
Nhà tắm ở phương Bắc có hàng chục người trong một phòng lớn, không có vách ngăn, không có màn chắn, trơn tru phẳng phiu.
Nhưng Cố Yến Kinh đã nói như vậy, Lâm Tự Bạch đoán anh có thể cảm thấy không thoải mái. Cậu có thể thông cảm, vì thế gật đầu, thay đổi cách nói:
"Được rồi, sau này em sẽ chú ý."
Cố Yến Kinh quay lưng về phía cậu, thầm nghĩ đứa trẻ Lâm Tự Bạch này quá thiếu ý thức an toàn. Có lẽ chính cậu cũng không biết, với cơ thể như vậy của cậu, sẽ có bao nhiêu người xấu dòm ngó.
Anh nói thêm: "Ở trong nhà cũng phải chú ý."
Lâm Tự Bạch nói xong mặc quần vào, đang kéo khóa quần thì nghe câu này có chút kinh ngạc.
"Nghiêm khắc đến vậy sao?"
Lúc này, cậu không chú ý, khóa quần kẹt vào thịt, lại còn kẹt đúng vào chỗ nào đó. Cậu đau đến toát mồ hôi lạnh, không khỏi phát ra một tiếng kêu khẽ:
"Á ——"
Ô ô, đau đến nỗi cậu sắp bay lên trời rồi.
"Sao vậy?"
