Trọng Sinh, Mỹ Nhân Ốm Yếu Được Đại Gia Hào Môn Nuông Chiều

Chương 71: Vị Kia Ở Nhà Tôi

 

Trong phòng bệnh VIP của một bệnh viện tư nhân ở ngoại ô, không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng khó ngửi. Lâm Nguyên đầu được băng bó dày cộm, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh.

Bên cạnh hắn không có người. Cố Dư Phong chỉ đưa hắn đến đây, ngay sau đó liền rời đi, mọi việc còn lại đều giao cho bác sĩ. Bác sĩ làm việc vì tiền, chỉ cần có tiền, mọi chuyện đều dễ nói.

Lâm Nguyên nằm ở đây hơn mười giờ mới tỉnh. Sau khi phát hiện nơi này là bệnh viện chứ không phải nhà Cố Dư Phong, hắn không màng vết thương còn cắm kim, một phen rút kim rồi chạy thẳng ra ngoài.

Chỉ là vừa chạy đến cửa, đã bị hai người đàn ông vạm vỡ ngăn lại. Nói là bảo an, kỳ thật là để theo dõi ngăn cản Lâm Nguyên chạy trốn.

Hai người này không hề khách khí, khi phát hiện Lâm Nguyên chạy ra, một người xách một cánh tay ném hắn trở lại trên giường. Một trong số họ nói:

“Lâm tiên sinh, nếu ngài khiến công việc của chúng tôi không dễ dàng, chúng tôi cũng sẽ không để ngài được yên ổn.”

Sự uy h·iếp rõ ràng. Đối mặt với hai người đàn ông cao mét tám mấy, Lâm Nguyên rụt đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Hắn nằm trở lại trên giường đắp chăn. Thật ra vẫn luôn không từ bỏ ý định chạy trốn. Hắn đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được một cơ hội.

Lúc này trùng hợp là giờ cơm, một bảo an đi lấy cơm cho hai người, còn một bảo an khác nhịn không được phải đi WC.

Kẻ đó nhìn Lâm Nguyên còn đang ngủ say, xác định hắn đã ngủ rồi mới rời đi.

Cũng ngay vài giây sau khi hắn đi, Lâm Nguyên nhanh chóng mở mắt. Hắn bay nhanh xuống giường, mặc quần áo bệnh nhân chạy ra khỏi cửa phòng bệnh.

Hắn sợ bị bọn họ phát hiện, như phát điên mà chạy. Chạy đến mức khoang miệng toát ra huyết khí, phổi như bị kim đ.â.m cũng không dám dừng lại, sợ rằng mình dừng lại sẽ bị Cố Dư Phong mang về.

Hắn cố tình chạy về hướng đông người. Không biết chạy bao lâu, mới dám dừng lại nghỉ ngơi một lát trên chiếc ghế đá công viên. Lúc này, có người qua đường nhìn thấy hắn mặc quần áo bệnh nhân, thấy vẻ ngoài của hắn có gì đó không bình thường.

Có người thậm chí chỉ trỏ nói: “Mọi người xem người kia, có phải là từ bệnh viện tâm thần chạy ra không.”

Lâm Nguyên nghe thấy lời này, hắn tức nghiến răng, trừng mắt nhìn người kia.

Người nọ chợt nhớ đến những trường hợp bệnh nhân tâm thần phát bệnh g·i.ết người, vội vàng bỏ đi.

Lâm Nguyên khó khăn lắm mới chạy thoát ra được, và hiện tại, người duy nhất có thể giúp đỡ hắn chính là Lâm Thanh. Thế nên, theo bản năng, hắn tìm đến Lâm Thanh.

Lâm Thanh đang chuẩn bị ra ngoài. Vừa mở cửa lớn, một bóng người đã đổ rầm xuống, suýt chút nữa ngã trúng người anh ta.

“Ê! Ngươi làm...”

Chữ "gì" còn chưa kịp thốt ra, Lâm Thanh đã khựng lại, bởi vì anh ta nhìn rõ mặt người đang nằm đó – không ngờ lại là Lâm Nguyên, người đã bị đuổi khỏi Lâm gia.

Trước đây, chính anh ta là người đã điều tra và biết về những hành vi sai trái của Lâm Nguyên, nhưng việc đuổi thẳng cậu khỏi nhà khiến anh ta thấy quá đáng.

Anh ta đã cãi nhau một trận với Lâm Hồng Trinh vì chuyện này, nhưng không hiểu sao, Lâm Hồng Trinh kiên quyết không đồng ý cho Lâm Nguyên trở về.

Hiện tại, Lâm Nguyên bỗng nhiên xuất hiện sau nhiều ngày mất tích. Lâm Thanh nhìn quần áo bệnh nhân trên người hắn cùng với sắc mặt tái nhợt hoảng sợ, trong lòng rung mạnh.

“Tiểu Nguyên?!”

Lâm Thanh lập tức tiến lên đỡ hắn, trong giọng nói mang theo chút sợ hãi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại ra nông nỗi này?”

Lâm Nguyên như vớ được cọng rơm cứu mạng mà nắm chặt cánh tay Lâm Thanh. Cơ thể hắn run rẩy, ánh mắt tan rã, lời nói lộn xộn:

“Anh ơi, anh giúp em, anh giúp em với , Tiểu Nguyên sợ lắm, sợ lắm…”

Trong giọng nói hắn mang theo nỗi sợ hãi tột độ. Tim Lâm Thanh lập tức chùng xuống, anh ta cố gắng trấn an Lâm Nguyên:

“Đừng sợ, chúng ta về nhà trước.”

Anh ta dìu Lâm Nguyên, người gần như kiệt sức, đi về phía Lâm gia, quên bẵng lời dặn dò của Lâm Hồng Trinh là không cho Lâm Nguyên vềnhà.

Dưới sự giúp đỡ của Lâm Thanh, Lâm Nguyên nhanh chóng thay quần áo. Hắn uống nước ấm người hầu mang đến, tinh thần hồi phục được đôi chút. Cùng lúc đó, hắn nhìn quanh nhà, giọng nói mang theo sự chua xót:

“Anh, em nhớ nhà quá.”

Lâm Thanh vừa nghe đã thấy đau lòng, định mở lời an ủi, thì lúc này, chiếc điện thoại trong túi quần anh liên tục rung lên dồn dập.

Anh ta lấy điện thoại ra, mở xem. Đó là vài tin nhắn, có cả video và ảnh chụp. Anh ta mang theo sự nghi hoặc, bấm mở tin nhắn đầu tiên.

Bối cảnh bức ảnh là một căn phòng được trang trí rất xa hoa nhưng lại xa lạ. Lúc này, Lâm Nguyên đang nằm trên giường, ánh mắt mơ màng, mặt hơi ửng đỏ bất thường. Hắn chỉ mặc một chiếc áo ngủ lụa gần như trong suốt, tư thế vô cùng ám muội.

Việc đang xảy ra là gì thì chỉ cần nhìn là hiểu ngay.

Góc chụp rõ ràng không hề có sai sót, thậm chí Lâm Nguyên còn đang nhìn thẳng vào ống kính. Lâm Thanh biết, đây không phải là chụp lén, mà là Lâm Nguyên chủ động hợp tác.

Ngón tay Lâm Thanh run rẩy, anh ta nhanh chóng lướt xuống bức ảnh tiếp theo. Đây là một đoạn video còn khó coi hơn. Trong video, Lâm Nguyên đang bị trói trong một tư thế kỳ quặc, phía dưới là một chiếc máy tự động xoay tròn.

Mặc dù vậy, cậu vẫn dùng giọng điệu mang theo sự độc ác bất thường mà mắng: “Lâm Tự Bạch có gì tốt? Tại sao các người đều thích nó hết vậy?

Đoạn này dường như có hồi đáp, nhưng đã bị người ta cắt bỏ.

Câu tiếp theo vẫn là giọng của Lâm Nguyên, mang theo sự âm độc: “Chết đi, Lâm Tự Bạch c.h.ế.t đi. Tao sẽ nhìn thấy nó chết.”

Video hoàn toàn dừng lại. Phía sau còn rất nhiều ảnh và video. Lâm Thanh lướt qua nhanh chóng, phần lớn đều là những bức ảnh và video bất nhã tương tự, thậm chí còn có một bức cắn vào môi.

Đầu óc Lâm Thanh tê liệt, m.á.u dồn lên đỉnh đầu. Cơn giận dữ, sự kinh hãi và cảm giác khó tin đan xen vào nhau.

Anh ta đột nhiên nhìn sang Lâm Nguyên đang run rẩy bên cạnh, vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi và lẩm bẩm đòi về nhà.

Rồi anh ta cúi xuống nhìn những video bất nhã với lời lẽ sỉ nhục, những lời ác độc rõ ràng là tự nguyện quay trên điện thoại. Một cảm giác bị phản bội và lừa dối đột ngột trào lên.

Vừa rồi còn nói nhớ nhà, nhớ nhà là nhớ như thế này sao?

Vẻ mặt ghen ghét mắng mỏ Lâm Tự Bạch kia, làm gì còn chút dáng vẻ đáng thương nào!

Lâm Thanh chợt nhận ra, hóa ra anh ta hoàn toàn không hiểu gì về Lâm Nguyên.

Rốt cuộc Lâm Nguyên là người như thế nào? Những chuyện đã xảy ra giữa hắn và Lâm Tự Bạch trước đây, liệu tất cả đều là sự thật sao?

Lâm Thanh nén cơn giận, nhanh chóng trả lời tin nhắn:

[ Anh là ai, anh muốn gì? ]

Gần như ngay lập tức sau khi tin nhắn được gửi đi, đối phương đã hồi âm, mang theo lời cảnh cáo rất đáng tin:

[ Đây chỉ là cảnh cáo lần đầu, nếu còn tái phạm, tôi sẽ không ngại công khai video lên mạng đâu. ]

Lâm Thanh nhìn tin nhắn này, rồi lại nhìn sang Lâm Nguyên đang run rẩy bên cạnh. Trong đầu anh ta ngay lập tức hiện lên những hình ảnh khó coi và lời nguyền rủa độc địa trong điện thoại, một luồng lạnh lẽo tức thì dâng lên trong lòng.

“Em không có đâu.” Lâm Tự Bạch đỏ mặt chối.

Mặt cậu ửng đỏ, nhuộm một tầng hồng phấn rõ rệt. Cố Yến Kinh không nhịn được nhéo nhẹ một cái, cảm giác mềm mại đến mức khiến người ta thích thú không muốn rời tay.

Anh khẽ nói: “Ừ, Tiểu Ngư không có.”

Nếu anh nói không tin thì Lâm Tự Bạch còn thấy bình thường, nhưng vừa nói “không có” lại khiến cậu có cảm giác mỉa mai, trêu chọc. Nhưng Lâm Tự Bạch không thể phản bác, cuối cùng đành chịu.

Đêm xuống, hơi nước tràn ngập phòng tắm. Lâm Tự Bạch tắm xong bước ra, chỉ mặc lỏng lẻo chiếc áo ngủ lụa, vừa ra đến nơi liền đổ ập xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Cậu thở phào một hơi thư giãn, tóc vẫn còn ẩm ướt, được cuộn lại bằng khăn tắm. Cậu vừa nghịch điện thoại lướt video, vừa nhàn rỗi đung đưa hai chân. Mắt cá chân cậu nhỏ nhắn, các ngón chân ửng lên màu hồng nhạt do ngâm nước nóng.

Cố Yến Kinh bước vào từ bên ngoài liền bắt gặp cảnh tượng này. Lâm Tự Bạch nằm sấp không chút phòng bị, chiếc áo ngủ do tư thế của cậu mà hơi bị kéo lên, để lộ một đoạn bắp chân trơn láng.

Ánh đèn vàng ấm áp phủ lên người cậu một tầng sáng dịu dàng. Cậu ghé vào đó, cả người trông hệt như một chú mèo được sưởi nắng, thỏa mãn và thư thái.

Ánh mắt Cố Yến Kinh tối lại, trở nên sâu thẳm hơn.

Anh đi đến mép giường ngồi xuống. Đúng lúc chân Lâm Tự Bạch lại đung đưa lọt vào tầm tay, anh tự nhiên vươn tay ra, lòng bàn tay ấm áp và dày dặn nhẹ nhàng túm lấy cổ chân cậu.

“Á.” Lâm Tự Bạch giật mình.

Lâm Tự Bạch từng xem một bộ phim kinh dị tên là Người Dưới Gầm Giường, mở đầu là cảnh một người bị túm chặt cổ chân rồi kéo xuống gầm giường xẻ thịt. Từ đó về sau, buổi tối cậu không dám thò chân ra khỏi chăn.

Lâm Tự Bạch sợ hãi quay đầu lại. Ma quỷ thì không thấy, nhưng lại thấy Thúc thúc.

“Sợ à?”

 

 

back top