Giọng Cố Yến Kinh vang lên từ phía sau.
Anh đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng nghiêm túc cách đó không xa, tay cầm ly cà phê, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Tự Bạch. Ánh mắt anh tựa một vũng nước suối, không nhìn ra cảm xúc, nhưng đường cằm dường như căng thẳng trong chốc lát.
Cố Yến Kinh nhìn Lâm Tự Bạch, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nói với cậu:
“Người đã bỏ thuốc em tối qua đã bị tạm giữ, em không cần lo lắng.”
Lâm Tự Bạch gật đầu: “Vâng, được ạ.”
Ánh mắt Cố Yến Kinh dừng trên quầng thâm đen dưới mắt Lâm Tự Bạch, còn định nói gì đó, thì điện thoại của Lâm Tự Bạch lại vang lên.
Số điện thoại lạ, nhưng là tài khoản nội vùng ở Thành phố B. Lâm Tự Bạch lo lắng là nhân viên đoàn phim gọi thông báo công việc nên đã nghe máy.
Ai ngờ, giọng Lâm Thanh vang lên trong điện thoại: “Lâm Tự Bạch, gan cậu lớn thật đấy, dám cho số điện thoại của tôi vào danh sách đen à?”
Lâm Tự Bạch nghe thấy giọng nói quen thuộc cậu hơi nhíu mày. Khi cậu định cúp máy, Lâm Thanh hỏi:
“Tối qua cậu không sao chứ?”
Lâm Thanh cũng có mặt trong bữa tiệc, và biết vụ fan cuồng lén bỏ thuốc Lâm Tự Bạch. Nhờ vậy, việc Lâm Tự Bạch rời đi sớm hóa ra lại có lời giải thích hợp lý.
Nghe Lâm Thanh quan tâm mình một cách bất thường, Lâm Tự Bạch cảm thấy thật kỳ lạ.
Trước đây, khi cậu đối xử với Lâm Thanh hữu cầu tất ứng, Lâm Thanh vĩnh viễn coi thường cậu. Sao bây giờ cậu đối với Lâm Thanh lạnh nhạt tương đối, vị ca ca này lại có thái độ khác thường quan tâm cậu?
Chẳng lẽ con người đều hèn hạ như vậy sao?
Một câu nói này chợt lóe lên trong lòng Lâm Tự Bạch, cậu mở miệng, giọng nói lạnh nhạt:
“Tôi không sao.”
Lâm Thanh có chút không quen với sự lạnh nhạt này, theo bản năng vẫn nghĩ Lâm Tự Bạch đang giận dỗi kiểu trẻ con. Anh khẽ cau mày nói:
“Đừng giận dỗi nữa. Lúc trước tôi đã xin lỗi cậu rồi mà? Tôi cũng đâu cố ý hiểu lầm cậu. Cậu không về nhà nhiều ngày như vậy, bố mẹ đều nhớ cậu, hôm nay về nhà một chuyến đi.”
Lâm Tự Bạch suýt nữa bật cười vì tức giận. Quả nhiên là biết cách vừa đám vừa xoa, lời hay lời dở đều để Lâm Thanh nói hết, khiến cậu trở thành người chấp nhặt nhỏ nhen.
Vấn đề then chốt chẳng lẽ không phải là Lâm Thanh từ trong xương cốt cũng không tin tưởng cậu sao?
Bây giờ một câu xin lỗi là xong à? Vậy còn biết bao đêm khuya đau khổ vì bị người nhà họ Lâm hiểu lầm trước đây thì sao? Chỉ một lời xin lỗi nhẹ bâng này có thể khiến mọi chuyện biến mất được ư?
Hơn nữa, cậu căn bản không thể nào chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Thanh.
Trong lúc Lâm Thanh đang tự cảm thấy tốt đẹp, Lâm Tự Bạch từ chối:
“Tôi không muốn.”
Lâm Thanh không ngờ đến nước này cậu vẫn từ chối. Anh ta khuyên nhủ:
“Đừng gây chuyện nữa Lâm Tự Bạch, cho dù kết hôn, ở nhà người khác cũng không thoải mái bằng ở nhà của mình.”
“Tôi nói, tôi không muốn.”
Lâm Tự Bạch nghiêm túc lặp lại, rồi nói tiếp: “Tôi cảm thấy, so với cái nhà tính toán thiệt hơn, không tin tưởng tôi kia, gia đình hiện tại của tôi đáng để tôi yêu quý hơn.”
Lời này vừa thốt ra, hai người đàn ông có phản ứng khác nhau. Lâm Thanh hoàn toàn sững sờ và im lặng, còn ánh mắt Cố Yến Kinh lại hướng về phía Lâm Tự Bạch, trong mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp khó hiểu.
“Cho nên về sau chúng ta không cần liên lạc nữa.” Lâm Tự Bạch nói xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Không cho Lâm Thanh cơ hội gọi lại, lần này cậu trực tiếp kéo vào danh sách đen.
Mọi chuyện tưởng chừng đã kết thúc hoàn hảo như thế, nhưng vào trưa hôm đó, Lâm Tự Bạch lại nhận được cuộc điện thoại từ bố mình.
Lâm Hồng Trinh từ trước đến nay nghiêm khắc lạnh nhạt, Lâm Tự Bạch kỳ thật ở chung với ông ấy còn xa hơn với mẹ và anh trai.
Đối với mâu thuẫn giữa cậu và Lâm Nguyên, ông ấy là người ít bày tỏ thái độ nhất, nhưng Lâm Tự Bạch biết, ông ấy sớm đã âm thầm thiên vị Lâm Nguyên, đứa trẻ được nuôi dưỡng từ nhỏ.
Muốn nói yêu thương nhiều thế nào? E rằng cũng không hẳn, tất cả chỉ là công cụ để ông ấy lợi dụng mà thôi.
Lúc này, tay Cố Yến Kinh nhẹ nhàng đặt lên lưng Lâm Tự Bạch, xoa xoa mang theo sức mạnh trấn an. Anh đi đến sau lưng Lâm Tự Bạch hỏi:
“Lại là điện thoại nhà họ Lâm sao?”
“Đúng vậy.”
Hơi thở của anh nháy mắt bao trùm lấy Lâm Tự Bạch, xua đi chút bất an. Lâm Tự Bạch hít một hơi sâu, ấn nút nghe:
“Alo, bố.”
Giọng nói đầu dây bên kia trước sau như một lạnh nhạt, thậm chí còn thêm vài phần bực bội và bực dọc không nén được so với ngày thường.
“Con lập tức về nhà ngay!” Giọng điệu mang tính mệnh lệnh, ẩn chứa vẻ cực kỳ nóng vội.
Lâm Tự Bạch có thể cảm nhận được cánh tay Cố Yến Kinh đang ôm lấy cậu siết chặt hơn một chút.
“Có chuyện gì ạ?” Lâm Tự Bạch bình tĩnh hỏi.
“Còn không phải vì cái thằng ba nuôi tốt của con!” Lâm Hồng Trinh giận dữ nói: “Cái thằng nghiện cờ b.ạ.c đó, tìm đến tận nhà, chặn ở cổng lớn, la lối om sòm đòi gặp con rể, ra cái thể thống gì! Suýt nữa rước cả truyền thông tới, nhà họ Lâm chúng ta không chịu nổi mất mặt lớn như vậy.”
Người mà ông ta gọi là ba nuôi kia, là một tên đàn ông cô độc. Năm xưa nhận nuôi cậu đơn thuần chỉ vì tiền. Nay đòi gặp con rể, đơn giản cũng là vì mục đích đó mà đến.
“Con biết rồi.” Giọng Lâm Tự Bạch lạnh nhạt, không lộ ra cảm xúc gì: “Con về ngay đây.”
Cậu vừa nói xong, điện thoại đã bị cúp.
Chỉ vì người ba nuôi này mà không thể không về nhà một chuyến.
Cố Yến Kinh thấy Lâm Tự Bạch vì chuyện này mà khẽ nhíu mày, rồi bất đắc dĩ nói:
“Thúc thúc ơi, em phải về xử lý chút việc.”
Cố Yến Kinh lướt mắt qua quầng thâm đen dưới mắt và làn da trắng nõn của cậu, đột nhiên cất tiếng, giọng trầm ổn mang theo sức mạnh:
“Tiểu Ngư, lần này em có thể để anh giúp em giải quyết không?”
Lâm Tự Bạch từ nhỏ đã quen độc lập, có chuyện gì từ trước đến nay đều tự tay làm lấy, không thích nhờ vả giúp đỡ. Một mặt là tính cách, mặt khác cũng vì cậu không có ai để nhờ vả.
Cố Yến Kinh luôn âm thầm giúp đỡ phía sau, nhưng anh cũng sợ làm quá, khiến Lâm Tự Bạch phiền lòng.
Nhưng Lâm Tự Bạch nghe vậy lại cười, Cố Yến Kinh thấy cậu cười mắt cong cong, còn giơ nắm tay đ.ấ.m nhẹ anh một cái, dùng giọng điệu như làm nũng nói:
“Thật không ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy hôm nay em có thể nằm yên hưởng thụ rồi. Thúc thúc phải giúp em xả cơn giận này nha.”
Trong lòng Lâm Tự Bạch tự nhiên vui vẻ, làm gì có ai ghét bỏ chỗ dựa vững chắc chứ. Cái cảm giác có chỗ dựa này thật sự rất tốt. Đời trước sao cậu lại ngốc như vậy, không biết tận dụng cơ hội chứ.
Được Lâm Tự Bạch đồng ý, Cố Yến Kinh lập tức cầm điện thoại của mình lên, nhanh chóng bấm số, giọng nói bình tĩnh dặn dò với đầu dây bên kia:
“Trước hết phái hai vệ sĩ đến nhà họ Lâm, mời vị khách ở cổng nhà ông Lâm đến phòng trà bên cạnh nghỉ ngơi trước. Khách sáo một chút, đừng xảy ra xung đột, cũng đừng để truyền thông chụp được. Lát nữa tôi sẽ qua ngay.”
Cúp điện thoại, Cố Yến Kinh xoa tóc Lâm Tự Bạch, giọng điệu khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày: “Đi thay quần áo đi, anh sẽ cùng em về.”
Lâm Tự Bạch nghe lời, đôi mắt sáng lấp lánh, đột nhiên nói: “Thúc thúc, anh đột nhiên giống tổng tài bá đạo quá!”
Cố Yến Kinh: “…”
Chiếc xe của nhà họ Cố vững vàng lái vào khu vực biệt thự nhà họ Lâm. Từ xa đã thấy mấy người có vẻ là phóng viên đang vây quanh cổng, bị các vệ sĩ Cố Yến Kinh điều đến trước đó “khách sáo” chặn lại ở bên ngoài.
Cổng lớn nhà họ Lâm vẫn dày nặng như xưa. Khi Lâm Tự Bạch nhìn qua, cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn giữ được bình tĩnh.
Xe dừng trước cổng lớn nhà họ Lâm, quản gia tiến đến đón: “Thiếu gia, Cố Tổng, Lâm Tổng đang ở phòng khách, vị ba nuôi của ngài hiện đang uống trà ở phòng trà bên cạnh ạ.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Tự Bạch gật đầu.
Ngay sau đó Cố Yến Kinh xuống xe trước. Sau khi xuống, anh quay người đưa tay về phía Lâm Tự Bạch, Lâm Tự Bạch thuận thế đưa tay qua, hai người đứng cạnh nhau, trông vô cùng xứng đôi.
Trong phòng khách, Lâm Hồng Trinh đang nổi cơn tam bành. Nhìn thấy Lâm Tự Bạch đến, ông ta càng thêm tức giận, nhưng vì có Cố Yến Kinh ở đó, nên đành nuốt sống lời trách cứ đến bên miệng, chỉ hừ lạnh một tiếng:
“Tới rồi à? Người ở bên trong.”
Ông ta chỉ về hướng phòng trà, nói với Lâm Tự Bạch: “Mau chóng giải quyết đi.”
Cố Yến Kinh trước hết gật đầu với ông ta, thái độ lịch sự nhưng xa cách: “Lâm Tổng, chuyện này để tôi xử lý.”
Giọng điệu anh rất bình đạm, nhưng lại mang một khí thế không cho phép người khác nghi ngờ.
Lâm Hồng Trinh cũng không cần biết ai xử lý, chỉ cần người kia đi là được, vì thế xua tay: “Tùy cậu.”
