Cố Yến Kinh nghe vậy, ánh mắt lướt qua khóe mắt ẩm ướt, đôi môi đỏ mấp máy và lồng n.g.ự.c phập phồng của cậu, ánh mắt đột nhiên trở nên u ám.
Dù chưa từng yêu đương, nhưng anh cũng biết trạng thái hiện tại của Lâm Tự Bạch tuyệt đối không đơn giản chỉ là “phát sốt” như vậy. Trạng thái này, càng giống như...
Tiểu ngư có vẻ hoàn toàn không biết gì, vẫn cứ dán sát vào.
Mọi người thấy Lâm Tự Bạch dựa vào gần như vậy, thầm nghĩ Lâm Tự Bạch lại dính người đến thế, trách không được Cố Yến Kinh lại sa vào chứ.
Vài người bạn muốn trò chuyện thêm với Lâm Tự Bạch, nhưng lại thấy Cố Yến Kinh bước tới lấy điện thoại, kéo Lâm Tự Bạch đi với vẻ mặt sốt ruột.
Thẩm Dật Phong không biết chuyện của Lâm Tự Bạch, kỳ lạ hỏi: “Cố Ca, hai người giờ phải đi sao?”
Tiểu tẩu tẩu vừa mới tới mà.
Cố Yến Kinh quay đầu đáp: “Ừ, cậu ấy bị bệnh, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
“Bị bệnh? Vậy mau đi,” Thẩm Dật Phong nói, nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm Tự Bạch, lại không giống là bị bệnh lắm.
Hắn ta vốn định hỏi thêm, nhưng Cố Yến Kinh đã dẫn Lâm Tự Bạch ra khỏi phòng riêng. Nhìn thấy Lâm Tự Bạch thần trí càng lúc càng không tỉnh táo, Cố Yến Kinh xoa xoa giữa hai đầu chân mày.
Cố Yến Kinh đưa Lâm Tự Bạch đến xe riêng, thắt dây an toàn cho cậu.
“Thật khó chịu, chặt quá, khó chịu lắm.” Lâm Tự Bạch chỉ vào dây an toàn, như một đứa trẻ kể lể sự khó chịu của mình.
“Không sao đâu Tiểu Ngư, lát nữa đến bệnh viện sẽ ổn thôi.”
Mồ hôi chảy ròng trên trán Lâm Tự Bạch, cậu nằm ở ghế sau ô tô, nghe không rõ anh đang nói gì. Cậu bây giờ chỉ muốn nhảy vào bồn tắm nước lạnh ngâm mình, hoặc là có ai đó có thể giúp cậu, luồn vào trong quần áo...
Lâm Tự Bạch khó chịu ngửa đầu, kéo bung cổ áo sơ mi của mình, để lộ một mảng lớn da thịt trắng nõn.
“Cố gắng chút Tiểu Ngư, sắp đến rồi.” Cố Yến Kinh dường như rất bình tĩnh an ủi cậu, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy ngón tay anh đang siết chặt lòng bàn tay. Anh thúc giục tài xế phía trước:
“Lão Lưu, chạy nhanh hơn chút.”
Tài xế cũng thấy rõ tình trạng ở ghế sau, thấy tình hình Lâm Tự Bạch rõ ràng không ổn, trong lòng thầm kinh hãi.
Sau đó, ông đạp chân ga, đồng thời báo với bộ phận cảnh sát giao thông, vượt ba đèn đỏ để đưa Lâm Tự Bạch đến cửa bệnh viện.
Trên đường, Cố Yến Kinh đã liên hệ trước với bệnh viện, nên sau khi xuống xe, đã có nhân viên bệnh viện đưa Lâm Tự Bạch đi làm kiểm tra.
Hạng mục kiểm tra đầu tiên là lấy máu, Lâm Tự Bạch sợ nhất lấy máu, cậu run rẩy níu chặt cánh tay Cố Yến Kinh. Dù sợ hãi như vậy, cậu vẫn cắn răng không nói không muốn.
Người xem đau lòng c.h.ế.t đi được.
Kết quả kiểm tra nhanh chóng có, m.á.u của Lâm Tự Bạch có thành phần thuốc kích thích. Đây là một loại thuốc cấm thúc đẩy tình dục, theo lý mà nói Lâm Tự Bạch sẽ không tiếp xúc.
Loại bệnh này không có phương pháp điều trị nào tốt.
Một là uống thuốc, nhưng phải dùng liên tục nhiều ngày cho đến khi cơ thể không còn phản ứng mới có thể dừng, một số người sau khi uống thuốc sẽ có tác dụng phụ như buồn nôn, nôn mửa, ngược lại gây hại cơ thể. Loại khác là đơn giản nhất: trực tiếp tự mình giải quyết là được, đây cũng là phương pháp bác sĩ đề xuất.
Sau khi xác nhận Lâm Tự Bạch không gặp nguy hiểm gì, Cố Yến Kinh thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, bác sĩ kê cho Lâm Tự Bạch một ít thuốc để dùng trước, cảm giác khó chịu đó đã giảm bớt đôi chút.
Cố Yến Kinh và Lâm Tự Bạch trở về nhà, nhưng về nhà chưa đầy hai mươi phút, cơ thể Lâm Tự Bạch lại bắt đầu khó chịu.
Cố Yến Kinh cầm thuốc, muốn đút cho Lâm Tự Bạch: “Uống thêm một viên thuốc nữa.”
“Không... Không muốn uống.” Lâm Tự Bạch theo bản năng lùi lại nửa bước, muốn kéo giãn khoảng cách, nhưng vì chân mềm mà lảo đảo.
Cố Yến Kinh lập tức đưa tay đỡ lấy cánh tay cậu, cú chạm đó khiến Lâm Tự Bạch run rẩy cả người, một cơn run rẩy lan khắp toàn thân từ nơi bị nắm lấy.
Lâm Tự Bạch lần đầu biết cơ thể mình lại mẫn cảm đến mức này.
“Em vẫn còn khó chịu à.”
Giọng Cố Yến Kinh là một câu trần thuật, mang theo kết luận chắc chắn. Anh nhìn dáng vẻ cố gắng chống đỡ của Lâm Tự Bạch, dùng một giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với cậu:
“Tiểu Ngư, uống đi, uống xong sẽ ổn thôi.”
“Nhưng thuốc cũng chỉ có thể cầm cự được một lát, lát nữa vẫn phải uống thuốc tiếp.”
Lâm Tự Bạch lúc này đột nhiên hỏi: “Thúc thúc, em không thể dùng phương pháp kia sao?”
Cố Yến Kinh nghe Lâm Tự Bạch nói thì hơi sững lại, sau đó cúi đầu nhìn cậu, cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất.
Vì thế anh lùi lại một bước, nói với Lâm Tự Bạch: “Cũng phải, cách này tốt hơn.”
“Anh đi ra ngoài trước, đợi em ổn...” Cố Yến Kinh dừng một chút nói: “Thì gọi anh.”
“Không cần, không cần anh đi...” Lâm Tự Bạch níu lấy cánh tay Cố Yến Kinh, trong giọng nói đã khóc nức nở:
“Em không cần ở một mình, không cần phải một mình nữa.”
Giọng nói của Lâm Tự Bạch đ.â.m thẳng vào tim Cố Yến Kinh, khiến nơi trái tim anh thoáng chốc trở nên chua xót và tê dại.
Nghe những lời này của Lâm Tự Bạch, bước chân Cố Yến Kinh dừng lại, không tài nào bước ra được.
Nếu chỉ là ở lại bầu bạn với cậu ấy, quay lưng đi là được, vậy thì cũng không sao.
Cố Yến Kinh nghĩ, trong lòng cuối cùng vẫn không yên tâm, vì thế gật đầu: “Được.”
Anh kéo Lâm Tự Bạch, đưa cậu đến mép giường, trước tiên dặn dò: “Nhịn một chút đã.”
Ngay sau đó, anh quay người đi vào phòng tắm. Lâm Tự Bạch nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, là Cố Yến Kinh đang xả nước vào bồn.
Lâm Tự Bạch cuộn tròn trên giường, vùi khuôn mặt nóng bừng vào đầu gối. Ngọn lửa trong cơ thể vẫn đang cháy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơi thở của Lâm Tự Bạch càng lúc càng dồn dập, cậu bắt đầu vô ý thức kéo quần áo của mình, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở bị đè nén.
Kỳ thật cậu có thể thoải mái hơn, chỉ cần đưa tay xuống, chuyện này đâu có gì. Lâm Tự Bạch nghĩ, ngay sau đó lại đột nhiên bừng tỉnh, giật mình dừng lại.
Dưới ánh đèn dây tóc, Lâm Tự Bạch trông càng tệ hơn.
Cậu cuộn tròn trên giường, quần đã bị chính mình cởi ra, hai cúc áo sơ mi trên cùng đã bung, để lộ làn da hồng nhạt. Ánh mắt cậu tan rã, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới chịu đựng.
“Cố gắng lên Tiểu Ngư.” Cố Yến Kinh bước ra từ phòng tắm, khom lưng, do dự một lát rồi vẫn luồn tay qua hõm chân Lâm Tự Bạch, sau đó ôm ngang cậu lên.
Lâm Tự Bạch nghe vậy gật đầu, ngay sau đó lại cuộn tròn lại, một cơn sóng nhiệt mới quét qua toàn thân.
“Em cảm thấy mình sắp cháy rồi,” Lâm Tự Bạch vô thức lẩm bẩm.
Cố Yến Kinh im lặng một lát, ôm Lâm Tự Bạch vào phòng tắm.
Bồn rửa mặt trong phòng tắm đã được xả đầy nước lạnh. Cố Yến Kinh làm ướt một chiếc khăn lông, sau đó đắp lên mặt Lâm Tự Bạch.
“Làm gì vậy thúc thúc?” Lâm Tự Bạch hỏi,
“Hạ nhiệt trước đã.” Cố Yến Kinh cẩn thận đắp chiếc khăn lông lên trán đang nóng bỏng của Lâm Tự Bạch.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Lâm Tự Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh ngọn lửa trong cơ thể lại bùng lên. Cậu nắm lấy cổ tay Cố Yến Kinh, lực đạo lớn đến kinh người, lòng bàn tay Lâm Tự Bạch toàn là mồ hôi, Cố Yến Kinh cũng không nhượng bộ.
Cố Yến Kinh xả nước xong, trong phòng tắm cũng có ghế, anh trước tiên nói với Lâm Tự Bạch:
“Em rửa tay đi, bên này có ghế, anh quay lưng lại chờ em giải quyết.”
Nói xong, đã trôi qua một lúc lâu, Cố Yến Kinh nghe thấy Lâm Tự Bạch cầu cứu: “Thúc thúc, nhưng em không biết làm, anh giúp em đi.”
Cố Yến Kinh cảm giác một sợi dây thần kinh trong đầu anh đứt phựt. Anh im lặng vài giây, không khí căng thẳng trong phòng gần như đông cứng lại.
Cuối cùng, bàn tay còn lại của anh đặt lên mu bàn tay Lâm Tự Bạch, không đẩy ra, mà dùng một lực đạo gần như giam cầm nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia.
“Được.” Giọng Cố Yến Kinh trầm hẳn xuống, mang theo một vẻ khàn khàn rất kỳ lạ, “Anh dạy em.”
[...] (Đoạn này đã bị lược bỏ trong bản gốc)
