Tối hôm đó, Lâm Tự Bạch đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ đoàn làm phim.
Cậu vốn tưởng rằng đó sẽ là điện thoại từ chối, ai ngờ lại nhận được lời chúc mừng từ nhân viên công tác:
“Chúc mừng ngài, Lâm tiên sinh. Sau khi thảo luận, chúng tôi nhất trí cảm thấy, vai diễn Chúc Dư này quả thực là đo ni đóng giày cho ngài.”
“Cho nên nếu ngài có thời gian, chúng tôi mời ngài với tư cách Nam thứ đến tham gia tiệc khởi động máy ngày kia.”
Lâm Tự Bạch cầm điện thoại vô cùng kinh ngạc. Cậu vốn tưởng rằng mình không thể nhận được vai diễn này, nhớ đến lời đe dọa của Lâm Thanh, cậu theo bản năng nghi ngờ:
“Thật sao? Nhà đầu tư cho phép tôi vào đoàn à?”
Nhân viên công tác không ngờ cậu lại biết chuyện này, anh ta thầm giải thích: “Lâm tiên sinh, hôm qua đoàn làm phim nhận được một khoản đầu tư lớn. Vị nhà đầu tư này vô cùng tôn trọng việc tuyển chọn của đạo diễn, sẽ không can thiệp vào vấn đề tuyển vai, việc này ngài đừng lo.”
Lâm Tự Bạch nghe anh ta nói, mãi lâu không hoàn hồn. Lại là sự may mắn như vậy sao? Lâm Thanh vừa nói không cho phép cậu nhận vai diễn này, liền có một nhà đầu tư lớn hơn hạ bệ Lâm Thanh?
Mặc kệ là ai, dù sao cũng là chuyện có lợi cho cậu, vì thế Lâm Tự Bạch đồng ý với lời mời của đối phương:
“Được.”
“Vậy lát nữa tôi sẽ thêm thông tin liên lạc của ngài, đến tiệc khởi động máy ngài cứ theo địa chỉ tôi gửi là được.”
“Ừm.” Lâm Tự Bạch đáp lời, rồi cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, mắt Lâm Tự Bạch cong cong, nhìn Cố Yến Kinh cách đó không xa, vui vẻ gọi anh:
“Thúc thúc!”
Cố Yến Kinh đang ngồi trên ghế sofa xem báo cáo, dù ở nhà, anh vẫn ngồi thẳng thớm, dường như chưa bao giờ khom lưng. Nghe tiếng, anh nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tự Bạch:
“Chuyện gì?”
Lâm Tự Bạch rất vui vẻ chạy nhanh đến trước mặt Cố Yến Kinh, chỉ vào bản hợp đồng điện tử mà người kia vừa gửi đến, nói:
“Đoàn làm phim đó đồng ý nhận em rồi! Em thực sự đã có được nhân vật mình muốn rồi.”
Ánh mắt Cố Yến Kinh dừng trên bản hợp đồng, anh gật đầu với Lâm Tự Bạch:
“Ừm, vậy đương nhiên là rất tốt.”
Lâm Tự Bạch vui mừng khôn xiết. Đây là nhân vật cậu yêu thích đầu tiên giành được kể từ khi trọng sinh.
Những lo lắng ban đầu về việc Lâm Thanh sẽ gây khó dễ cũng không xảy ra, có thể nói là ý nghĩa phi thường.
Hơn nữa hôm nay là sinh nhật Cố Yến Kinh, Lâm Tự Bạch vui quá, trực tiếp nhào vào lòng Cố Yến Kinh làm nũng. Mái tóc mềm mại cọ qua cằm Cố Yến Kinh, giọng nói nhõng nhẽo truyền đến:
“Thúc thúc, em vui lắm, hôm nay hạnh phúc quá.”
Cảm nhận được cơ thể mềm mại lao vào, mơ hồ có một mùi hương thoang thoảng truyền đến khoang mũi, hơn nửa người Cố Yến Kinh cứng đờ.
“Ai da, chuyện gì làm Tiểu thiếu gia vui vẻ vậy?” Quản gia nhìn thấy hai người ôm nhau, ngạc nhiên hỏi.
Vừa nghe thấy quản gia vẫn còn ở đó, Lâm Tự Bạch thoắt cái đứng dậy khỏi người Cố Yến Kinh, rụt rè nói với quản gia:
“Là tôi giành được nhân vật yêu thích rồi ạ.”
Thực ra, nếu là người quen thuộc với Lâm Tự Bạch, sẽ nhận ra cậu có hai bộ dạng khác nhau khi ở trước mặt Cố Yến Kinh và người ngoài.
Ngày thường cậu lạnh lùng ít cười, trông hệt như một đại mỹ nhân thanh lãnh sống động.
Chỉ có ở bên Cố Yến Kinh, cậu mới giống một đứa trẻ, còn biết chui vào lòng người ta làm nũng.
“Vậy thì tốt quá, để tôi bảo đầu bếp làm chút đồ ngon chúc mừng ngài.”
Lâm Tự Bạch vội vàng lắc đầu: “Không cần phiền đầu bếp đâu, ngày kia có buổi lễ khai máy, sau đó là tiệc khai máy, đến lúc đó tôi đi ké chút đồ ăn trong bữa tiệc là được.”
Quản gia nhìn Lâm Tự Bạch nói, càng nhìn càng thấy yêu thích. Chẳng trách Cố tổng nhất định phải liên hôn với nhà họ Lâm.
Nghe nói trước đây nhà họ Lâm còn nhân cơ hội tống tiền một dự án quan trọng trong tay Cố tổng, nhưng có thể có được một bảo bối như thế này, cũng đáng giá.
Hai người trò chuyện, chỉ riêng Cố Yến Kinh bên này cảm thấy trống rỗng trong lòng, cảm giác thiếu vắng điều gì đó.
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức tiệc mừng công. Buổi chiều hôm đó, Lâm Tự Bạch thu dọn đồ đạc, nhìn địa chỉ nhân viên công tác gửi đến chuẩn bị đi đến tiệc khai máy.
Thật trùng hợp, khi cậu chuẩn bị xuất phát, vừa lúc đụng phải Cố Yến Kinh từ trên lầu đi xuống.
Một tia nắng hoàng hôn chiếu lên người anh, mạ lên một tầng vàng rực nhàn nhạt. Bộ vest đen phác họa ra dáng người cao lớn vạm vỡ, và trên bộ vest cắt may vừa vặn đó, Lâm Tự Bạch rõ ràng nhìn thấy một chiếc cà vạt quen thuộc.
Lâm Tự Bạch nhìn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cậu hỏi:
“Thúc thúc, anh định đi đâu sao?”
Cố Yến Kinh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lâm Tự Bạch,ánh mắt thâm thúy hơn một chút.
Cố Yến Kinh đáp lại cậu: “Tạm thời có một bữa tiệc.”
“Bữa tiệc?” Lâm Tự Bạch suy nghĩ một chút, ngay sau đó hỏi:
“Lại là ăn cùng mấy ông già đó sao?” Lâm Tự Bạch hơi chu môi hỏi, có ý kiến sâu sắc với loại tiệc tùng này.
Bình thường Cố Yến Kinh có rất nhiều bữa tiệc, Lâm Tự Bạch từng đi theo một lần, sau đó không bao giờ muốn đi nữa.
Toàn là những người lớn tuổi, mỗi câu nói đều như đã được tính toán kỹ lưỡng, một bữa ăn kết thúc mà bề ngoài gió yên biển lặng, bên trong lại sóng gió mãnh liệt. Cho dù Cố Yến Kinh đã chặn lại 90% vấn đề cho cậu, bữa cơm đó vẫn khiến người ta mệt mỏi tâm trí.
Mệt mỏi quá đi.
Cậu vẫn thích hợp với quán ăn vỉa hè hơn.
Cũng không biết Cố Yến Kinh làm thế nào mà có thể lăn lộn được trong tay một đám người gian xảo như vậy, còn có thể nói mỗi câu đều chặt chẽ không hề sơ hở, thật sự không dễ dàng.
“Lần này không phải, là tụ họp bạn bè cùng nhau khởi nghiệp trước đây thôi.”
“Bạn bè?”
Nhớ lại Lâm Tự Bạch từng nói với anh muốn hiểu biết về anh nhiều hơn, Cố Yến Kinh chủ động giải thích:
“Có Thẩm Dật Phong, em từng gặp rồi, còn những người khác trước đây ở nước ngoài chưa về, có thời gian anh sẽ giới thiệu cho em làm quen.”
“Được.”
Sau khi tạm biệt Cố Yến Kinh, Lâm Tự Bạch lên xe của tài xế. Chiếc ô tô đi theo hướng dẫn đến một tư gia tửu lầu. Cậu theo nhân viên công tác đi vào một căn phòng.
Toàn bộ tửu lầu mang phong cách cổ kính, ngay cả trên cửa phòng bao cũng có biển hiệu "Thủy Vân Các", quả thực rất phù hợp với bộ phim này.
Cậu đẩy cửa bước vào, căn phòng ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.
Cửa mở ra, một bóng người ngược sáng hành lang đứng đó hồi lâu.
Cậu vẫn chưa vội vàng bước vào, chỉ là tùy ý đứng đó, nhưng lại thu hút ánh mắt của mọi người một cách không thể chối cãi.
Tổng đạo diễn, phó đạo diễn, cùng với các diễn viên đã đến trước đều nhìn về phía cậu.
Khi cậu bước vào, mọi người mới thấy rõ bộ dạng cậu. Cậu không hề mặc đồ quá lộng lẫy, một chiếc áo sơ mi màu xanh khói tùy ý, tôn lên làn da trắng lạnh. Tóc được vuốt nhẹ nhàng, để lộ vầng trán rõ ràng đầy đặn và đôi mắt long lanh.
Dù bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt cậu vẫn bình thản, mang theo vẻ bình tĩnh không thuộc về tuổi này.
Trong đầu các diễn viên trong phòng đều vô thức hiện lên một ý nghĩ: Anh ta là ai?
Đạo diễn ngồi trên ghế là người phản ứng lại đầu tiên, ông nở nụ cười tươi tắn, nói với Lâm Tự Bạch:
“Tiểu Lâm cậu đến rồi, mau ngồi mau ngồi xuống.”
