Sự lo lắng của Cố Yến Kinh không sai.
Lâm Tự Bạch ngủ một mình trong khách sạn, có lẽ do chưa quen khí hậu nơi xa lạ. Sáng hôm sau khi thức dậy, Lâm Tự Bạch đã cảm thấy cổ họng bắt đầu ngứa ran.
Dậy sớm đi ghi hình chương trình thực tế, cổ họng không chỉ ngứa nữa mà bắt đầu đau rát, cùng với đủ loại khó chịu khác báo hiệu cho Lâm Tự Bạch biết, cậu có lẽ đã bị cảm.
Chu Phi là người đầu tiên phát hiện.
Trong lúc trang điểm cho Lâm Tự Bạch, anh ta đã nhận ra sự bất thường: mí mắt sâu hơn trước, môi tái nhợt, cả người có vẻ vô lực. Anh ta lo lắng hỏi:
“Tiểu Tự, hôm nay cậu bị bệnh à?”
Ánh mắt Lâm Tự Bạch vô lực, cổ họng đau, nghe vậy ngẩng đầu nói với Chu Phi: “Chu Phi, anh có thuốc cảm không?”
“Cậu bị cảm à?”
Chu Phi không khỏi lo lắng: “Gần đây thành phố S có nhiều bệnh cúm lắm, thuốc cảm thông thường chưa chắc đã hiệu quả đâu. Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra trước đi.”
Chu Phi đứng dậy muốn dẫn cậu đi bệnh viện, nhưng Lâm Tự Bạch lại kéo ống tay áo anh ta, nói:
“Không cần. Lát nữa chương trình bắt đầu quay rồi, mọi người đều đã trang điểm xong hết cả. Giờ tôi rời đi khám bệnh sẽ làm chậm trễ thời gian của mọi người.”
Hơn nữa, quan trọng nhất là cậu không muốn đến bệnh viện.
Chu Phi nghe xong liền dừng lại. Nhìn Lâm Tự Bạch trông vô cùng đáng thương vì phát sốt, anh ta khẽ thở dài:
“Thôi được rồi. Cậu chú ý một chút, đừng để cảm nặng hơn. Tôi đi lấy thuốc cảm cho cậu đã.”
Nói rồi anh ta đi xin thuốc cảm từ tổ chương trình.
Lâm Tự Bạch nhận lấy thuốc cảm uống, nhưng thuốc giảm đau có tác dụng chậm. Uống xong cậu không cảm thấy gì, sự khó chịu trên người ngày càng nặng, chỉ có thể miễn cưỡng lên sân khấu tham gia chương trình thực tế.
Chương trình thực tế này tên là “Học Viện Thám Tử”, mỗi kỳ sẽ có một vụ án xảy ra trong bối cảnh khác nhau.
Khách mời cần hóa thân thành các nhân vật trong cốt truyện, và thông qua suy luận để tìm ra hung thủ g.i.ế.c người trong một kịch bản đầy kịch tính.
Chủ đề của vụ án kỳ này là “Lâu Đài Cổ Hoa Hồng”.
Lâu đài cổ nằm trên một hòn đảo, các nhân vật cốt truyện đều sinh sống trên đảo. Một ngày nọ, lâu đài cổ mỗi đêm đều có một người ch.ết, khiến những người còn lại hoảng sợ.
Nhân vật mà Lâm Tự Bạch thủ vai là chủ nhân của tòa lâu đài trên đảo cô lập này, một vị tiểu thiếu gia nhà giàu.
Tiểu thiếu gia này bẩm sinh tàn tật, từ khi sinh ra đã phải ngồi xe lăn, ngày ngày ốm đau bệnh tật. Hôm nay Lâm Tự Bạch đến diễn, lại vô cùng phù hợp.
Trước khi vòng đầu tiên bắt đầu, mọi người đều đặt mục tiêu nghi ngờ lên Lâm Tự Bạch, dù sao cậu chính là chủ nhân biệt thự, lại bị giam lỏng bên trong lâu đài cổ, là người đáng ngờ nhất.
Nhưng trải qua một vòng chơi, vì Lâm Tự Bạch hôm nay trông quá đỗi đáng thương, khi giải thích hành động của mình lại có trình tự rõ ràng, mục đích minh bạch, căn bản không có chút dáng vẻ của hung thủ giấu mặt.
Mọi người nhìn cậu, đều chuyển hướng sang suy nghĩ khác, cảm thấy Lâm Tự Bạch chắc chỉ là một tiểu thiếu gia đáng thương bị cha ruột bỏ rơi trên lâu đài cổ mà thôi, rõ ràng là nạn nhân, sao có thể là hung thủ g.i.ế.c người.
Thế là, vòng đầu tiên mọi người đều bầu cho một nhân vật trong đội ngũ ai cũng thấy phiền vì chỉ biết tung tin đồn gây hoang mang.
Trùng hợp thay, nhân vật này là của Lâm Nguyên. Bị bầu ra ngay vòng đầu tiên, nụ cười giữ thể diện của Lâm Nguyên suýt nữa không trụ nổi.
Đến vòng thứ hai, lâu đài cổ lại có thêm một người ch.ết. Người này là quản gia của lâu đài cổ. Trong quần áo quản gia giấu một manh mối.
[Hoa hồng]
Hoa hồng, khiến người ta tự nhiên nghĩ đến người làm vườn trong lâu đài cổ. Thế là, vòng thứ hai mọi người lại bầu người làm vườn ra.
Kết quả cuối cùng, người làm vườn không phải hung thủ.
...
Đến vòng thứ N, dây leo hoa hồng mọc đầy khắp lâu đài cổ, sinh trưởng tốt um tùm, tùy ý gi.ết người, gi.ết gần như hết tất cả mọi người trong lâu đài cổ. Chỉ còn duy nhất Lâm Tự Bạch và hai người khác sống sót.
Nếu hai người còn lại có thân phận bình thường thì không sao, nhưng một trong số đó lại là con trai của quản gia, người từng bị rất nhiều người trong lâu đài cổ bắt nạt. Cuối cùng người này cũng bị bầu ra.
Cho đến khi công bố người chiến thắng cuối cùng, Lâm Tự Bạch yếu ớt nhìn về phía ống kính. Cậu vì khó chịu nên không tham gia hoạt động nhiều, thế mà lại trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Cậu nằm không cũng thắng.
Lâm Tự Bạch vốn nghĩ với thân phận rõ ràng của mình, cậu nên bị loại ngay từ vòng đầu, nhưng không ngờ mọi người đều vì vẻ yếu ớt, không có bất kỳ lực sát thương nào của cậu mà không hề nghi ngờ.
Nhưng trên thực tế, tiểu thiếu gia mà Lâm Tự Bạch thủ vai chính là hung thủ giấu mặt.
Cậu sớm đã có nội tâm đen tối vì bị giam cầm trong lâu đài cổ, muốn gi.ết sạch tất cả những kẻ đã giam cầm cậu ở nơi này.
Đối với tiểu thiếu niên hoa hồng mà nói, những người đó ch.ết không đáng tiếc.
Lâm Tự Bạch quay xong chương trình đã khuya lắm rồi.
Buổi tối, tình trạng của cậu ngày càng nghiêm trọng, thậm chí đến cuối cùng giọng nói đã đau đến mức không thể nói thành lời. Cơ thể cũng mềm nhũn, toàn thân lạnh ngắt, cảm giác sắp phát sốt cao.
Khi trở về khách sạn, trên đường trời đổ mưa lớn. Chu Phi có chút lo lắng: “Mưa to thế này, tôi lái xe đưa cậu về khách sạn nha.”
Lâm Tự Bạch gật đầu.
Trên đường về, cậu cảm thấy đầu ngày càng choáng váng, càng lúc càng khó chịu, thậm chí bước chân cũng không vững.
Chu Phi nhìn cậu như vậy, lấy ô che mưa che cho cậu, lo lắng nói: “Tiểu Tự, tôi gọi xe chúng ta đi bệnh viện nhé.”
Lâm Tự Bạch lắc đầu, cậu không muốn đi bệnh viện: “Không cần, tôi về nhà nghỉ ngơi một lát là được.”
Nhìn Lâm Tự Bạch vì cảm mà môi trắng bệch, Chu Phi có chút sốt ruột. Anh ta không biết vì sao Lâm Tự Bạch không muốn đi bệnh viện, nhưng anh ta tôn trọng ý kiến của cậu:
“Vậy tôi vẫn phải đưa cậu vào phòng đã, cậu thế này tôi không yên tâm.”
Nói rồi, Chu Phi che ô đưa Lâm Tự Bạch vào khách sạn.
Đầu óc Lâm Tự Bạch choáng váng, vừa về đến khách sạn đã nằm vật ra ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Nhìn cậu như vậy, Chu Phi sợ hãi không thôi: “Tiểu Tự, cậu đừng làm tôi sợ.”
Không lẽ ngất đi rồi sao.
Chu Phi tiến lên đỡ Lâm Tự Bạch ngồi thẳng dậy, để cổ cậu tựa vào gối, miễn cưỡng có thể thoải mái hơn một chút.
Chu Phi tuy bề ngoài là một đàn ông thô kệch, nhưng nội tâm lại là một cô gái nhỏ.
Làm công việc nặng nhọc này quả thực khiến anh ta mệt không chịu nổi.
Anh ta nhìn Lâm Tự Bạch, muốn gọi thẳng 120 đưa cậu vào bệnh viện. Anh ta không hiểu sao Lâm Tự Bạch lại không thích bệnh viện như vậy, rõ ràng đi bệnh viện sẽ khỏi nhanh hơn mà.
Trong lúc anh ta đang vô cùng sốt ruột, chuông cửa bên ngoài vang lên:
“Leng keng leng keng ——”
Chu Phi đang lo một mình mình không chăm sóc tốt cho Lâm Tự Bạch, bất kể người đến là ai, anh ta cũng rất mừng.
Anh ta vội vã ra mở cửa. Mở cửa ra, anh ta nhìn thấy một người đàn ông cao một mét chín.
Người đàn ông dáng vẻ cực kỳ tuấn tú, mặc một bộ vest, trông như vừa mới tan làm, vẻ phong trần mệt mỏi.
Nhưng khi người này nhìn thấy Chu Phi mở cửa, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Chu Phi cảm thấy bị người này nhìn chằm chằm, lông tơ trên người gần như muốn dựng đứng.
Người này là ai vậy, bọn họ chưa từng gặp nhau mà, sao lại có địch ý lớn đến thế.
Chu Phi chỉ nghe anh ấy lạnh lùng nói: “Sao anh lại ở đây?”
Chu Phi liếc thấy chiếc nhẫn cưới cùng kiểu với Lâm Tự Bạch trên ngón tay Cố Yến Kinh, lập tức hiểu ra đó là ai.
Hơn nữa, Cố Yến Kinh hỏi là "sao anh lại ở đây" chứ không phải "anh là ai", Chu Phi đoán Cố Yến Kinh đã biết về mình từ trước.
Việc quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc Lâm Tự Bạch đang bệnh, nên Chu Phi nói thẳng: “Anh chính là chồng của Lâm Tự Bạch sao?”
Anh ta lập tức mở rộng cửa phòng, nói với Cố Yến Kinh:
“Ôi chao, anh mau vào đi. Lâm Tự Bạch bị bệnh nặng lắm, tôi bảo cậu ấy đi bệnh viện mà cậu ấy cứ nhất quyết nói mình không đi. Anh mau vào khuyên cậu ấy đi.”
Chu Phi nói, như thể thấy được cọng rơm cứu mạng, vội vàng bảo Cố Yến Kinh vào.
Vừa nghe Lâm Tự Bạch bị bệnh, Cố Yến Kinh nhíu mày, không hề do dự đi thẳng vào phòng Lâm Tự Bạch.
Anh buông hành lý, đi thẳng đến chiếc sô pha nơi Lâm Tự Bạch đang nằm, đưa một bàn tay lên vuốt ve trán cậu. Nhiệt độ trên tay cậu nóng kinh người, làm Cố Yến Kinh giật mình.
Đứa nhỏ đáng thương vô cùng, sao lại bị bệnh rồi.
