Trọng Sinh, Mỹ Nhân Ốm Yếu Được Đại Gia Hào Môn Nuông Chiều

Chương 18: Sườn Xám

Cậu không có danh tiếng gì, cũng chẳng có chút ánh hào quang nào, làm sao có người tìm cậu làm đại diện thương hiệu chứ?

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tự Bạch là người quản lý này bị lừa.

[ Có Cá ]: Sao tôi lại làm đại sứ thương hiệu được?

Người quản lý thực ra cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ta nhìn thông tin đối tác: một thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng, có doanh số bán hàng toàn cầu đứng đầu cả nước.

Người phát ngôn của hãng này trước đây là một người nổi tiếng hàng đầu trong giới, và lần này họ chỉ định muốn Lâm Tự Bạch làm.

Anh ta suy đoán:

[ Có thể là lần trước họ xem tiệc tối, thấy cậu nên ưng ý rồi ]

Lâm Tự Bạch suy nghĩ, sau đó thu dọn đồ đạc đến trường quay.

Trường quay rất lớn.

Lâm Tự Bạch đi vào phòng hóa trang, mọi người ai làm việc nấy, cậu tìm một chỗ trống ngồi xuống. Vốn nghĩ còn phải đợi một lát, ai ngờ ngồi chưa được bao lâu, đã có một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ bê một hộp trang điểm đi về phía cậu.

Cơ bắp của người đàn ông rất lớn, trông vô cùng cường tráng.

Lâm Tự Bạch nhìn thấy có chút e dè, nhưng lại thấy người đàn ông cơ bắp đó đưa một bàn tay ra, uốn cong ngón tay tạo thành hình hoa lan với Lâm Tự Bạch:

“Cậu là Lâm Tự Bạch à? Quả thật rất đẹp trai. Mau ngồi xuống, tôi trang điểm cho cậu đây.”

Lâm Tự Bạch sững sờ hai giây, ngay sau đó đáp lại: “Vâng.”

Cậu kinh ngạc ngồi xuống, thấy người đàn ông đột nhiên khen cậu:

“Ối chà, làn da của cậu thật đẹp, láng mịn tinh tế, căng mọng như có thể bóp vỡ ra, bình thường cậu dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào vậy?”

Lâm Tự Bạch cảm thấy không được tự nhiên trước sự nhiệt tình của anh ta, cậu lắc đầu:

“Tôi không dùng nhiều lắm ạ.”

“Vậy thì quả là trời sinh rồi.” Chu Phi nói, ánh mắt không tự chủ rơi xuống ngón áp út của Lâm Tự Bạch. Chiếc nhẫn ở đó phát ra ánh sáng óng ánh dưới đèn.

Anh ta thoa kem nền cho Lâm Tự Bạch, rồi đột nhiên khen thêm một câu: “Chiếc nhẫn của cậu cũng thật đẹp.”

Chỉ là một lời khen đơn giản, Lâm Tự Bạch vốn không thấy có gì, ai ngờ Chu Phi lại tiếp lời:

“Đây là nhẫn cưới đúng không.”

Lâm Tự Bạch ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Sao anh biết?”

Chu Phi giải thích: “Mẫu nhẫn cưới phiên bản sưu tầm của thương hiệu Aeternum, toàn bộ vòng nhẫn được sắp xếp song song theo hình dạng dải Mobius, ngụ ý là tình yêu công bằng và vĩnh cữu.”

Lâm Tự Bạch nghe anh ta giải thích, trong lòng có chút kinh ngạc. Cậu vốn tưởng Cố Yến Kinh mua đại, không ngờ chiếc nhẫn còn có hàm ý sâu xa như vậy.

“Nghe nói mẫu mới nhất được một cặp tình nhân đồng tính đấu giá mua, không ngờ lại được nhìn thấy bằng cách này. Là cậu mua sao, cậu kết hôn rồi à?” Chu Phi hỏi.

“Vâng.” Lâm Tự Bạch gật đầu. Quan hệ hôn nhân của cậu là công khai, chuyện này không có gì phải giấu.

Chu Phi nghe vậy che miệng lại nói: “Ôi chà chà, thật lãng mạn quá đi. Sau này tôi cũng phải tìm một ông chồng mua cho tôi mới được.”

Tìm một ông chồng?

Lâm Tự Bạch nhìn người đàn ông cao mét tám mươi mấy vạm vỡ này mà hơi giật mình.

“Anh...”

Trước khi Lâm Tự Bạch nói ra suy đoán, Chu Phi trực tiếp nói với cậu: “Đúng vậy.”

Lâm Tự Bạch hơi sững sờ. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu không tiếp xúc với Chu Phi, cậu sẽ không bao giờ nghĩ rằng anh ta là gay.

Lâm Tự Bạch nhớ lại chuyện xảy ra trong đêm tân hôn, cậu đã băn khoăn rất lâu mà không biết hỏi ai. Hôm nay nhìn thấy người cùng xu hướng tính dục, cậu không nhịn được hỏi anh ta:

“Vậy anh hẳn là rất hiểu rõ về loại chuyện này phải không?”

“Loại chuyện nào?” Chu Phi hỏi.

Lâm Tự Bạch cúi đầu, mặt hơi đỏ lên: “Chính là một số chuyện thân mật ấy.”

Chu Phi vừa nghe, tự tin vỗ ngực: “Vậy thì cậu hỏi đúng người rồi đấy. Tôi đây gặp trai đẹp vô số, chuyện này tôi biết rõ ràng, sao nào, cậu và người yêu có phiền muộn gì à?”

Lâm Tự Bạch suy nghĩ một lát, chủ động kể ra chuyện ngày kết hôn:

“Chính là lần đầu tiên tôi hôn anh ấy, anh ấy cũng đáp lại tôi. Nhưng khi tôi muốn tiến thêm một bước nữa, anh ấy lại trực tiếp dừng lại. Đây là vì sao?”

Chu Phi nghe vậy, nhìn chằm chằm Lâm Tự Bạch rất lâu không nói gì. Lúc Lâm Tự Bạch cảm thấy không khí có chút đông cứng, đột nhiên, anh ta tức giận mắng một tiếng: “Đúng là Liễu Hạ Huệ (người không biết hưởng thụ cái đẹp).”

Nếu ai có được mỹ nhân như Lâm Tự Bạch, e là sẽ mê mẩn đến ch.ết mất. Dù anh ta là người trung lập, nhìn thấy Lâm Tự Bạch cũng thấy không nhịn được, nhưng người kia lại có thể bỏ phí một mỹ nhân như vậy.

“Có phải là anh ta không được không?” Chu Phi nói ra lời kinh người.

Lâm Tự Bạch lắc đầu: “Chắc là không phải.”

Mấy hôm buổi sáng, cậu thấy Cố Yến Kinh đi vào nhà vệ sinh từ rất sớm, ở trong đó cả một tiếng đồng hồ. Khi bước ra, cả người anh toát ra khí lạnh, rõ ràng là đã tắm nước lạnh.

Liên tục mấy ngày đều như vậy, hoàn toàn không giống với vẻ "không được" mà Chu Phi nói.

“Thế thì thật khó hiểu.”

Căn cứ vào nhan sắc của Lâm Tự Bạch, chuyện này nghĩ thế nào cũng không thông.

Anh ta suy tư, rồi nói với Lâm Tự Bạch: “Nói như vậy, có lẽ là anh ấy có một số sở thích khó nói. Có thể là anh ấy trân trọng cậu, không đành lòng bộc lộ ra thôi.”

Lâm Tự Bạch mắt sáng lên vì kinh ngạc: “Sở thích?”

Chu Phi nhìn xung quanh phòng hóa trang, rồi nhỏ giọng nói với Lâm Tự Bạch:

“Một số người đàn ông ấy à, chính là có những sở thích không muốn người khác biết, còn ngại ngùng không dám nói với ai.”

“Lấy ví dụ nhé, có người không thích quy trình bình thường, mà thích những gì kích thích hơn, ví dụ như kích thích về mặt cơ thể như S/M, hay kích thích về mặt thị giác như nữ trang chẳng hạn. Ngoài ra còn có các sở thích nhỏ khác nữa, người nhà cậu nói không chừng cũng vậy.”

Lâm Tự Bạch nghe những lời thì thầm của anh ta, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, “A?”

“Đúng vậy Tiểu Tự, cậu còn hiểu biết ít quá. Cậu không biết rốt cuộc anh ấy thích cái gì, khi về nhà có thể thử một chút, đến lúc đó nói không chừng sẽ biết anh ấy thích gì đó.”

Thử một chút sao.

Lâm Tự Bạch nghĩ về những từ mà Chu Phi vừa nói, trong lòng suy tư.

Trong lúc thảo luận với Chu Phi, Lâm Tự Bạch đã học được rất nhiều kiến thức. Cậu cảm thấy bế tắc được gỡ bỏ, chuẩn bị về nhà hôm nay thử xem sao.

Sau khi trang điểm xong, nhiệm vụ chụp ảnh bìa bắt đầu. Gương mặt cậu không góc chết, cộng thêm khả năng biểu cảm tốt, dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia, cậu nhanh chóng hoàn thành hai bộ trang phục.

Chu Phi đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia liên tục cổ vũ: “Tiểu Tự, cậu tuyệt vời quá.”

Quá biết cách tìm ống kính, mỗi bộ ảnh đều rất hoàn hảo.

Nhiếp ảnh gia cũng cảm thấy không tồi, ban đầu còn nghĩ đây là người có quan hệ được nhét vào, nhưng làm việc cùng cậu lại rất hợp.

Không yêu cầu phải nghe lời suốt buổi, lại còn có khả năng diễn xuất tốt, quả thực là đối tượng chụp ảnh phù hợp nhất.

Bởi vì buổi chụp hình quá suôn sẻ, nên Lâm Tự Bạch được tan làm rất sớm.

Lúc ra về, Chu Phi nhét vào tay Lâm Tự Bạch một hộp đựng quần áo.

Lâm Tự Bạch chỉ nghe anh ta nói nhỏ:

“Tặng cậu đấy, về nhà xem đi, bảo đảm cậu thích.”

Lâm Tự Bạch thấy anh ta thần thần bí bí, nghi hoặc nói: “Đây là gì vậy?”

Chu Phi nói: “Là quần áo, cậu đừng lo, là đồ mới. Tôi vừa mới nhớ ra, tôi có một cái bị giao nhầm, quần áo quá nhỏ, tôi vừa nhìn đã biết không hợp, chưa hề thử. Cậu mặc vào chắc kích cỡ vừa vặn.”

“Quần áo?” Lâm Tự Bạch có chút nghi hoặc, sao đột nhiên lại tặng quần áo cho mình nhỉ.

Dưới nụ cười kỳ lạ của Chu Phi, Lâm Tự Bạch cầm hộp quần áo lên xe taxi về nhà.

Giữa đường cậu không nhịn được mở hộp ra xem bên trong có gì.

Vừa mở hộp, khi nhìn rõ thứ bên trong là gì, mặt cậu đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đỏ từ trên mặt xuống cổ, vô cùng rõ rệt.

Cái này… có ổn không?

Lâm Tự Bạch nghĩ, sau khi xuống xe thì cẩn thận ôm hộp quà chạy thẳng vào biệt thự.

Quản gia thấy cậu về nhà, chào hỏi: “Tiểu thiếu gia đã về?”

“Vâng.” Lâm Tự Bạch gật đầu, sau đó ôm gói đồ chạy thẳng vào phòng ngủ.

 

 

back top