Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cậu một mình ngồi dựa vào ghế, thấy Vương Lâm Hải cũng bắt đầu chán nản chơi điện thoại, cậu dựa vào ghế, hơi gục đầu xuống và ngủ thiếp đi.
Ở một góc khuất mà Lâm Tự Bạch không hề hay biết, máy quay bắt đầu lia qua các ngôi sao, và đúng lúc đó, nó chiếu thẳng vào mặt cậu.
Mãi đến lúc này, Vương Lâm Hải mới nhận ra trên màn hình lớn, Lâm Tự Bạch đang ngủ ngon lành và vô cùng thoải mái.
Cậu ẩn mình trong bóng tối, chỉ có một luồng sáng lạnh lẽo chiếu thẳng vào, vẽ nên đường nét nửa khuôn mặt cậu một cách sắc nét. Vì cúi đầu, mái tóc lòa xòa hơi che đi hàng mi, càng làm tôn lên vẻ nhỏ nhắn và ưu tú của nửa khuôn mặt dưới.
Khi camera vừa chuyển cảnh đến cậu, số lượng bình luận trong phòng livestream ngay lập tức tăng vọt:
[ Cười c.h.ế.t mất, thoải mái quá mức rồi đấy ]
[ Ngủ rồi mà vẫn đẹp trai thật ]
[ Này này mau tỉnh dậy đi, người đại diện của cậu sắp nổi điên rồi kìa ]
Vương Lâm Hải thật sự đang ở bên tức giận. Ở góc khuất mà camera không thấy, ông vỗ nhẹ Lâm Tự Bạch một cái, cậu mới từ từ tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, Lâm Tự Bạch đã nhìn thấy chính mình trên màn hình lớn, tim đập nhanh hơn nửa nhịp. May mắn thay, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, cậu chỉ mỉm cười với ống kính rồi cho qua.
Trừ màn "gây cười" này, cuối cùng toàn bộ bữa tiệc tối cũng diễn ra suôn sẻ.
Buổi tiệc kết thúc khi đồng hồ đã điểm qua không giờ, quả nhiên không còn ai xuất hiện nữa.
Qua mốc thời gian này, Lâm Tự Bạch ngược lại không còn mệt mỏi như lúc trước. Người quản lý (Vương Lâm Hải) phải đi đón một nghệ sĩ khác vừa quay phim xong, nên giờ đây chỉ còn lại một mình Lâm Tự Bạch.
Điện thoại cậu nhận được thù lao cho hợp đồng của bữa tiệc tối lần này do Vương Lâm Hải gửi dến, tổng cộng năm vạn đồng tiền mặt.
Cậu muốn quyên góp số tiền mình kiếm được cho viện phúc lợi. Ngày bé điều kiện của cậu kém, viện phúc lợi điều kiện cũng không tốt, hy vọng số tiền này có thể giúp những đứa trẻ đó có cuộc sống tốt hơn.
Đang nghĩ như vậy, Lâm Tự Bạch ngẩng đầu, lại thấy Lâm Nguyên, người đụng hàng với cậu.
Lâm Tự Bạch liếc nhìn hắn một cái, thần sắc lạnh nhạt không nói lời nào.
Nhưng Lâm Nguyên lại chủ động bắt chuyện với cậu: "Lâm Tự Bạch”
Lâm Tự Bạch không nhìn hắn, chỉ cảm thấy bực bội, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Tại sao cậu không nói chuyện với tôi". Bị cậu từ chối, Lâm Nguyên cố ý xích lại gần nói chuyện với cậu.
Lâm Tự Bạch bị hắn chặn đường, dừng bước chân nhìn cậu. Không hiểu sao, Lâm Nguyên luôn cảm thấy Lâm Tự Bạch hôm nay có chút khác lạ.
Lâm Tự Bạch thấy bị chặn đường, trong lòng có chút bực bội, thấy không thể trốn thoát, cậu trả lời Lâm Nguyên một câu: "Đường chân tóc của cậu bị lộ ra rồi kìa."
Lâm Nguyên là một minh tinh, đường chân tóc của hắn hơi cao, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhan sắc. Ban đầu định cấy tóc, không ngờ kỹ thuật cấy tóc không thành thục, chưa đầy một năm đã rụng hết. Giờ đây chỉ có thể đội tóc giả che giấu.
Lâm Tự Bạch biết chuyện này, lợi dụng lúc Lâm Nguyên hoảng loạn, cậu lách sang bên cạnh nhanh chóng rời xa hắn.
"Cái gì"
Lâm Nguyên kinh hãi che tóc mái lại, rồi mới phát hiện không có gì. hắn nhận ra mình đang bị Lâm Tự Bạch lừa.
Lâm Tự Bạch tiếp tục xem điện thoại. Điện thoại có tin nhắn Vương Lâm Hải gửi tới:
[ Có cần tôi quay lại đón cậu không ]
[ Có Cá ]: Không cần, nhà tôi rất gần, mười phút là tới.
[ Lão Vương ]: Cậu chuyển nhà à. Nhà ở khu này rất đắt đấy.
Lâm Tự Bạch không có tiền, căn bản không mua nổi.
Lâm Tự Bạch ăn ngay nói thật:
[ Có Cá ] : Gả cho một ông chồng có tiền rồi.
[ Lão Vương ]: Nói đùa đấy à?
[ Có Cá ]: Thật mà, hôm nay ông không thấy sao. Tôi có đeo nhẫn kết hôn đấy.
[ Lão Vương ]: !!!
Vương Lâm Hải trước đó cũng thấy rồi, nhưng ông cứ nghĩ đó là nhẫn trang sức Lâm Tự Bạch mua để đeo cho đẹp thôi.
Sau khi nhắn tin xong, Lâm Tự Bạch mở ứng dụng bản đồ, định vị đến biệt thự nhà họ Cố và chuẩn bị gọi xe.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy hai tiếng còi xe "tít tít".
Lâm Tự Bạch ngẩng đầu nhìn, thế mà lại thấy tài xế nhà họ Cố.
Tài xế nhà họ Cố chỉ vào ghế sau. Lâm Tự Bạch xuyên qua lớp kính trong suốt, lờ mờ thấy được hình dáng của Cố Lạnh Lùng.
Là Thúc thúc!
Là tới đón mình sao?
Tâm trạng Lâm Tự Bạch lập tức vui vẻ, cậu đang định bước tới, nhưng lại bị Lâm Nguyên nắm chặt lấy cánh tay:
"Hừ, cho dù tôi có đội tóc giả đi chăng nữa, nhưng mọi người bao gồm cả Dư Phong cũng chỉ thích tôi, sẽ không thích cậu đâu."
Lâm Tự Bạch thầm nghĩ thế thì tốt quá!. Cậu đang vội đi gặp Cố Yến Kinh, nên đành qua loa đáp lại Lâm Nguyên:
"Ừ ừ, anh ta thích cậu nhất."
Lâm Nguyên: ??
Lâm Nguyên không đi theo lẽ thường mà tung chiêu. Hắn chờ Lâm Tự Bạch tức giận, lúc đó đội săn ảnh mà hắn đã chuẩn bị sẵn sẽ xuất hiện, chụp lại cảnh đó rồi tung lên mạng. Dựa vào việc bôi nhọ Lâm Tự Bạch, hắn sẽ lại có được một lưu lượng fan mới.
Kế hoạch không thành công, Lâm Nguyên tiếp tục nói: "Dư Phong hôm nay về, nói là muốn đến đón tôi."
Thái dương Lâm Tự Bạch giật mạnh hai cái, đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không lành. Sắc mặt khẽ biến đổi, Lâm Nguyên vừa thấy liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Quả nhiên giây tiếp theo cậu thấy một người đàn ông trông có vài phần tương tự Cố Yến Kinh đi tới từ ven đường.
Anh ta mặc một chiếc áo gió màu xanh lá nhạt đi về phía cậu. Ánh mắt dừng lại trên người Lâm Tự Bạch một giây, không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào.
Lâm Tự Bạch thầm nghĩ, hôm nay hoàng lịch chắc chắn là kỵ ra ngoài.
Lâm Nguyên vừa nhìn thấy anh ta, liền kéo qua và dùng giọng nói ngọt ngào gọi: "Dư Phong, cuối cùng anh cũng về rồi!"
Dáng vẻ lố lăng đó rõ ràng là cố tình làm cho Lâm Tự Bạch xem.
Lâm Tự Bạch nhíu chặt mày, nhìn chiếc xe của Cố Yến Kinh cách đó không xa, chuông cảnh báo trong lòng reo vang, vội vàng chuẩn bị bước đi.
Nhưng lại bị Cố Dư Phong chặn lại, anh ta có vẻ muốn lại gần.
Lâm Tự Bạch giơ tay lùi về sau. Khi cậu đưa tay lên, chiếc nhẫn bạc trắng trên tay cậu lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn. Mắt Cố Dư Phong bị chói lóa trong thoáng chốc, anh ta nhíu mày hỏi:
"Không phải cậu không thích đeo nhẫn sao?"
"Nhẫn cưới của tôi." Lâm Tự Bạch nói.
Cố Dư Phong hiện tại vẫn chưa biết người kết hôn với Cố Yến Kinh chính là cậu.
Cũng phải, Cố Dư Phong vẫn luôn quay phim trong núi, chắc chắn không có sóng điện thoại.
"Sao có thể, cậu kết hôn rồi sao”. Ánh mắt Cố Dư Phong hiện lên vẻ không thể tin được.
“Không tin à? Chồng tôi đến đón tôi kìa, tôi phải đi đây.” Lâm Tự Bạch chỉ vào làn đường phía xa.
Cố Dư Phong nhìn theo hướng cậu chỉ, loáng thoáng thấy được một bóng người bên trong xe.
Là lừa mình sao, hay là chiêu lạt mềm buộc chặt?
Trong lòng Cố Dư Phong chỉ còn lại ý nghĩ đó.
Anh ta nhìn Lâm Tự Bạch đi về phía chiếc xe kia, sau đó không kiểm soát được đẩy Lâm Nguyên ra và đi theo. Khi Lâm Tự Bạch chuẩn bị lên xe, anh ta tiến lên kéo lấy cánh tay cậu.
Lâm Tự Bạch bị giữ chặt cánh tay, nhíu mày quay đầu lại: "Anh làm gì vậy?"
"Cậu nói rõ ràng cho tôi, tôi muốn xem bên trong là ai!"
Giọng điệu Cố Dư Phong rất tệ, anh ta vừa nói vừa đi đến kéo cửa xe ra. Chỉ thấy trong khoảnh khắc cửa xe được mở, đồng tử anh ta co rút lại, không tự chủ lùi về sau một bước, miệng lẩm bẩm:
"Tiểu... Tiểu thúc!"
Cố Yến Kinh lạnh lùng liếc nhìn anh ta. Anh ngồi trong xe,nhìn Cố Dư Phong từ trên cao, ngay sau đó anh trực tiếp kéo tay Lâm Tự Bạch, đoạt cậu lại từ tay Cố Dư Phong. Ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua Cố Dư Phong, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn:
"Tình huống này, tôi không muốn thấy lại lần thứ hai."
Cố Dư Phong trơ mắt nhìn hai người ngồi cùng nhau, nhìn Cố Yến Kinh đóng cửa xe, và chiếc xe chở Lâm Tự Bạch chầm chậm lăn bánh đi xa.
Chờ khi chiếc xe của hai người đã đi xa, Lâm Nguyên lúc này mới đi đến chỗ Cố Dư Phong, giọng điệu có chút oán giận:
"Dư Phong, sao anh gấp gáp thế? Không phải anh không thích nó sao?"
"Đúng vậy."
Cố Dư Phong nói ngoài miệng, theo bản năng muốn cười một cái, nhưng anh ta đột nhiên phát hiện mình không cười nổi.
Lâm Tự Bạch sao lại kết hôn với tiểu thúc của mình?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
