Trọng Sinh, Mỹ Nhân Ốm Yếu Được Đại Gia Hào Môn Nuông Chiều

Chương 13: Kinh ngạc

Có thể là vì có thêm một người bên cạnh. Điều hòa bên ngoài mở rất thấp, nhưng độ ấm trong chăn lại rất thoải mái.

Trong mộng dường như còn có một chú gấu bông có thể ôm, ấm áp, giống như A Bối Bối của cậu hồi còn nhỏ.

"Vậy thì chỗ nào không thoải mái, anh đưa em đi bệnh viện."

Lâm Tự Bạch vội vàng giữ chặt anh lắc đầu: "Không cần Thúc thúc, hình như là hôm qua va phải eo, không nghiêm trọng lắm."

Cố Yến Kinh vừa nghe, vươn tay vén áo ngủ cậu lên. Chỉ thấy trên sườn eo trắng nõn có một vết bầm xanh lớn bằng nắm tay. Cố Yến Kinh cau mày, gọi điện thoại bảo quản gia mang thuốc cao lên.

Nhìn Lâm Tự Bạch co ro trong chăn, anh nhíu mày, có vẻ rất khó chịu.

Cố Yến Kinh vươn tay nói với Lâm Tự Bạch: "Anh xoa bóp cho em trước nhé."

Lâm Tự Bạch thật sự khó chịu, cậu không do dự trực tiếp đồng ý:

"Phiền Thúc thúc rồi."

Thủ pháp Cố Yến Kinh rất mềm nhẹ, bàn tay anh ấm áp và rộng rãi đặt lên sườn eo Lâm Tự Bạch ấn xuống. Vùng eo Lâm Tự Bạch có rất nhiều chỗ nhạy cảm. Cậu không tự chủ được phát ra một tiếng thở nhẹ: "A ~"

"Đau không?" Tay Cố Yến Kinh khựng lại hỏi.

Lâm Tự Bạch ngập ngừng, khe khẽ mở miệng: "Không đau Thúc thúc."

Cậu nằm trên giường, để lộ một đoạn eo trắng nõn và thon nhỏ. Nhìn xuống thì m.ô.n.g lại rất cong, eo nhỏ m.ô.n.g cong bẩm sinh, da thịt cũng mềm mại vô cùng.

Áo ngủ mùa hè mỏng và ngắn. Quần ngủ của Lâm Tự Bạch khi nằm trên giường lại tự động cuộn lên. Cố Yến Kinh thậm chí có thể nhìn thấy gốc đùi cậu và hình dáng m.ô.n.g lờ mờ bên trong quần ngủ.

Ánh mắt Cố Yến Kinh dừng lại trên đó, tay anh đột nhiên dừng lại.

Lâm Tự Bạch có chút nghi hoặc ngẩng đầu: "Thúc thúc, dừng lại rồi sao?"

Cố Yến Kinh lúc này mới giật mình. Anh ho một tiếng, dời tầm mắt đi, nói: "Không có."

Đúng lúc anh không biết làm thế nào để tiếp tục xoa bóp, quản gia cầm thuốc cao hấp tấp lên lầu, hỏi: "Cố Tổng, tôi mua thuốc cao rồi, ngài không khỏe chỗ nào sao?"

Cố Yến Kinh trong khoảnh khắc quản gia bước vào, đã dùng chăn bọc kín mít Lâm Tự Bạch.

Chỉ nghe giọng nói anh có chút mất tự nhiên: "Không phải, dùng cho cậu ấy."

"Tân hôn vui vẻ" mà lại bị đau eo, quản gia đã hiểu.Ông vội vàng đưa thuốc cao cho Cố Yến Kinh.

Cố Yến Kinh xé bao bì, dán thuốc cao có tác dụng mạnh lên cổ và eo của Lâm Tự Bạch. Không lâu sau, Lâm Tự Bạch cảm thấy vùng eo tê dại, giảm đáng kể cơn đau nhức và khó chịu.

"Đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Lâm Tự Bạch trả lời. Đầu cậu vùi vào chiếc gối mềm mại, lọn tóc ngốc trên đỉnh đầu rủ xuống, trông hoàn toàn héo hon. Trông cậu đáng thương, khiến người ta không yên tâm.

"Là thân thể em quá kém."

Lâm Tự Bạch nói: "Thúc thúc, anh đừng động vào em, em ngủ thêm một giấc là tốt thôi, anh mau đi làm việc đi."

Trong mắt Cố Yến Kinh vẫn còn sự lo lắng.

Trước khi đi, anh nhắc nhở Lâm Tự Bạch: "Nếu thấy chỗ nào không thoải mái thì liên hệ qua WeChat với anh, biết không?"

Lâm Tự Bạch nghe lời dặn dò của Cố Yến Kinh, giọng nói ngọt ngào đáp: "Vâng, biết rồi Thúc thúc."

Rất ít người quan tâm đến cậu như vậy khi cậu bị bệnh, cậu thích sự quan tâm này.

Cố Yến Kinh nghe cậu đồng ý, vẫn không yên tâm, nhớ đến tính cách không thích phiền phức người khác của Lâm Tự Bạch, anh dặn dò thêm một câu:

"Nếu xương cổ hay eo còn đau thì nhất định phải nói với anh, không được chịu đựng."

"Không sao đâu, chút đau này không đáng kể."

Lần này Lâm Tự Bạch tuy đau đến không đứng dậy nổi, nhưng so với kiếp trước thì còn kém xa.

Kiếp trước, khi tế bào ung thư khuếch tán, cơn đau thấm sâu vào tủy xương, cậu ăn vào lại nôn ra, chẳng thể ăn uống gì được, cuối cùng toàn thân chỉ còn lại một bộ xương.

Cố Yến Kinh nghe cậu nói vậy liền nhíu mày.

Tiểu Ngư từ nhỏ đã bệnh tật liên miên, thảo nào mới nói ra lời "đau không đáng kể" như vậy.

"Tiểu Ngư." Cố Yến Kinh gọi cậu.

"Vâng?" Lâm Tự Bạch nghi hoặc ngẩng đầu.

"Mặc dù nỗi đau có cấp bậc, nhưng dù là cơn đau nhẹ cũng khiến người ta không thoải mái. Sau này nếu có chỗ nào không khỏe, đừng sợ phiền anh, trực tiếp nói với anh, được không?"

Cố Yến Kinh thật sự không yên lòng nói.

Lâm Tự Bạch nghiêng đầu nghi hoặc.

Thì ra những khó chịu rất nhỏ cũng có thể nói với người khác sao?

Cậu không biết, trước đây cũng không có ai để cậu có thể nói.

Cơ thể Lâm Tự Bạch tuy bệnh nhanh nhưng cũng phục hồi nhanh. Sau khi nằm nhà một ngày, ngày hôm sau cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh trở lại.

Hiện tại, cậu ấy đang ngắm nghía món quà Cố Yến Kinh tiện tay mang về cho cậu tối qua.

Đó là một cặp nhẫn đôi màu bạc trắng. Cặp nhẫn này có đính kim cương nhỏ ở vị trí tinh xảo, bên trong khắc chữ cái viết tắt tên của hai người. Có thể thấy đây là nhẫn đã được đặt làm trước, Lâm Tự Bạch lập tức đeo lên tay và ngắm nghía một lúc.

Cậu đang đeo nhẫn ngắm nghía say sưa thì Vương Lâm Hải, người liên hệ với cậu hôm qua, gửi tin nhắn tới.

[ Lão Vương ]: Cậu đang ở đâu? Tôi dẫn người đến trang điểm cho cậu.

Lâm Tự Bạch nhìn địa chỉ mới của mình, trả lời lại:

[ Có Cá ]: Không cần, tôi tự đi tìm anh.

Công ty rất gần nhà, đi xe chỉ mất mười phút.

[ Lão Vương ]: Được, cũng đúng.

Trong nhà không có ai, Lâm Tự Bạch vẫn giữ nguyên trang phục hôm nhận giấy đăng ký kết hôn, cầm chìa khóa khóa kỹ cửa phòng, bắt xe đi về phía công ty.

Sáng nay trời vừa đổ mưa, không có nắng nên không nóng lắm.

Lâm Tự Bạch một mình đi đến dưới lầu công ty. Vương Lâm Hải đã chờ cậu ở dưới. Nhìn thấy cậu, Vương Lâm Hải chạy tới, nhìn Lâm Tự Bạch từ trên xuống dưới, vô cùng kinh ngạc nói:

"Lâm Tự Bạch, cậu hình như đã thay đổi không ít."

"Thay đổi chỗ nào?"

Lâm Tự Bạch cũng không biết mình thay đổi ở đâu. Cậu che giấu mình dưới mũ lưỡi trai và khẩu trang, khẽ hỏi.

"Ngoại hình thì không thay đổi mấy, nhưng tôi luôn cảm giác cậu như không giống chỗ nào đó."

Cứ như là so với trước kia có sức sống hơn, trước đây ông cảm thấy Lâm Tự Bạch luôn bị áp lực gì đó, sống rất mệt mỏi.

Ông nói với Lâm Tự Bạch: "Thay đổi này rất tốt, tốt hơn trước nhiều. Đi, tôi đưa cậu đi trang điểm."

Lâm Tự Bạch gật đầu: "Được."

Đến lúc tạo hình, công ty lại chỉ tùy tiện phái một chuyên viên trang điểm sơ sài đến. May mắn là Lâm Tự Bạch có nền tảng tốt, không đến mức bị người đó trang điểm xấu.

Sau đó cậu thay lễ phục theo yêu cầu. Bộ lễ phục này là Vương Lâm Hải đã năn nỉ công ty mới tranh thủ được, mục đích là để Lâm Tự Bạch dựa vào buổi tiệc tối lần này nổi bật hơn, để cứu vãng hình ảnh.

Nhưng khi Lâm Tự Bạch đi theo Vương Lâm Hải đến địa điểm tổ chức tiệc tối, Vương Lâm Hải trơ mắt nhìn một chiếc xe dừng lại trước mặt họ, một nam sinh mặc bộ lễ phục giống hệt Lâm Tự Bạch bước ra từ trong xe.

Vương Lâm Hải vừa thấy liền kinh hãi: "Sao lại thế này, tôi đã đặt trước bộ này rồi, cái tên Lâm Nguyên này cố ý mặc giống cậu đúng không!"

Lâm Tự Bạch nhìn chằm chằm Lâm Nguyên cách đó không xa, nhìn hai bộ quần áo giống hệt nhau mà có chút mệt mỏi trong lòng. Cậu chắc chắn một trăm phần trăm, Lâm Nguyên nhất định là cố ý muốn đụng hàng với cậu.

Nếu là kiếp trước, cậu có lẽ đã nhường không đi rồi . Nhưng lần này, cậu không muốn như vậy nữa.

"Sao tôi cứ cảm giác người này luôn cố ý bắt chước cậu vậy, là ảo giác của tôi sao?" Vương Lâm Hải hoài nghi.

Lâm Nguyên trong giới là Tiểu công tử nhà họ Lâm được các ngôi sao nâng đỡ. Còn Lâm Tự Bạch chỉ là một ngôi sao nhỏ có kỹ thuật diễn khá tốt nhưng không nổi tiếng trong giới.

Nói Lâm Nguyên bắt chước Lâm Tự Bạch, luôn cảm thấy khó tin, nhưng Vương Lâm Hải chính là cảm thấy Lâm Nguyên này đối với Lâm Tự Bạch có ác ý rất lớn.

Bắt nạt Tiểu Tự nhà anh, dù sao cũng không phải thứ tốt lành gì.

"Ừm, không sao, trước đây cũng có kinh nghiệm đụng hàng, người ta không phải cũng đi xong rồi sao."

 

 

back top