Ga tàu hỏa, sân bay, thậm chí là trạm trung chuyển xe khách.
Lối vào đều đầy rẫy vệ sĩ áo đen.
Sợ đến mức tôi phải kéo thấp vành mũ, quay đầu bỏ đi.
Cuối cùng phải trả gấp năm lần giá, tìm được một chiếc taxi sẵn lòng chạy đường dài.
【Bé O bỏ trốn rồi à? Sao lại không giống cốt truyện gốc trong sách vậy?】
【Thật cạn lời, Bùi Cảnh Hoài sẵn lòng bỏ ra năm mươi triệu để cưới cậu ta ra khỏi gia đình ruột thịt tồi tàn, còn cho cậu ta nụ hôn đầu, thật không biết còn không hài lòng điều gì nữa, lại còn nghĩ đến chuyện bỏ trốn.】
【Không đúng, rất không đúng! Tại sao Bùi Cảnh Hoài lại phong tỏa đường đi trước? Đây đáng lẽ là tình tiết phải có ở giai đoạn theo đuổi vợ sau này cơ mà...】
Phải chạy vạy cả ngày trời, tôi đã vô cùng mệt mỏi.
Lười suy nghĩ đến những chi tiết bất hợp lý mà các bình luận đề cập, tôi ngả lưng xuống ghế sau và bắt đầu nghỉ ngơi.
Khi bị đói đánh thức, trời đã tối sầm.
Tôi lấy bánh mì ra, cắn vài miếng.
Đang ăn, điện thoại rung lên hai tiếng.
Sau khi cha tôi qua đời, tôi đã luôn nghĩ đến việc trốn thoát.
Vì vậy, chiếc điện thoại phụ này chỉ thêm WeChat của người anh trai mà tôi có tình cảm tốt nhất là Chu Trình.
Tôi tưởng anh ấy đến chúc mừng tôi thoát khỏi ma chướng.
Nhưng khi mở hộp trò chuyện, nụ cười trên khóe môi tôi lập tức đông cứng.
【Sáng mai tám giờ, gặp nhau ở cổng Cục Dân chính.】
Trong ảnh, một con d.a.o găm đang chĩa thẳng vào tuyến thể của Chu Trình.
“Chết tiệt! Con chó điên này!”
Thầm chửi rủa một tiếng, tôi lập tức gọi điện thoại.
Chuông bên kia cứ reo mãi, nhưng không ai bắt máy.
Sau vài lần gọi, tôi bực tức đ.ấ.m một cú vào cửa kính xe.
Người lái xe giật mình.
Tôi nắm chặt điện thoại, nghiến răng nói:
“Thưa bác tài, quay lại đường cũ.”
