TRỌNG SINH LẠI LẦN NỮA, HẮN VẪN KHÔNG THỂ GIỮ ĐƯỢC TÔI

Chương 13

Kỷ niệm ngày cưới, Bùi Cảnh Hoài tặng tôi một hòn đảo nhỏ.

“Vợ ơi, tháng trước em mơ nói muốn cùng cha ngắm mặt trời mọc lặn bên bờ biển, tôi liền mua nơi này, em thích không?”

Pháo hoa bay lên trời, phản chiếu làm đôi mắt đen của anh ta càng thêm lấp lánh.

Gió đêm nay rất dịu dàng, thổi qua khiến người ta có chút thất thần.

Đến khi phản ứng lại, tôi đã hôn lên má anh ta.

Sự ngạc nhiên, mừng rỡ và không thể tin nổi liên tiếp bùng nổ trong mắt anh ta.

“Vợ, em hôn tôi? Chủ động hôn tôi?”

Suốt một năm qua, Bùi Cảnh Hoài biểu hiện ôn hòa, vô hại.

Hoàn toàn không còn một chút điên cuồng nào như lúc mới gặp.

Tôi không phải là người mù lòa.

Thà tin vào nội tâm mình, còn hơn tin vào cốt truyện mà các bình luận đã nói.

“Cười ngốc nghếch cái gì? Yêu hôn thì hôn, không yêu thì thôi!”

“Hôn.”

Bùi Cảnh Hoài đè tôi xuống, hôn rất mạnh mẽ.

Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, bên tai chỉ toàn là tiếng nước ái muội và tiếng tim đập.

Tôi bị hôn đến mức tay chân mềm nhũn, đầu óc vừa choáng vừa nóng.

Cho đến khi răng nanh l.i.ế.m tuyến thể.

"Em trai Bùi" đã sẵn sàng, chĩa vào giữa hai chân tôi.

 

back top