TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 28: Lời Thú Nhận

Khương Thư Ngọc không kháng cự cái ôm của Văn Túc Thời.

Chính vào giờ phút này, anh tham lam hít lấy hơi ấm từ lồng n.g.ự.c Alpha.

Đã có lúc anh nghĩ, hay là cứ thử một lần xem sao, biết đâu kết quả lại tốt đẹp.

Nhưng tình huống trước mắt khiến anh kinh sợ.

Một sinh linh vô danh đã xuất hiện bên cạnh họ, và đây là bí mật chỉ thuộc về riêng Khương Thư Ngọc.

Đôi mắt Beta run rẩy, anh cố nén nước mắt nuốt ngược vào trong. Anh khản giọng mở lời: “Văn Túc Thời, anh đã giúp tôi quá nhiều rồi.”

Tình cảm giữa bọn họ cũng vì sự chần chừ và thái độ của anh mà trở nên rối ren. Là lỗi của anh—

“Nếu như…”

“Không có nếu như.”

Văn Túc Thời ngẩng đôi mắt lên, bi thương không thể che giấu chất chứa nơi đáy mắt: “Là tôi đeo bám cậu, là tôi chậm chạp không chịu buông tay. Tất cả những điều này đều do tôi tự nguyện, không một ai ép buộc tôi.”

“Và cũng không ai có thể khống chế tôi.”

Văn Túc Thời hiểu rõ tính cách kiêu ngạo và những hành động của anh ta sẽ gây áp lực cho Khương Thư Ngọc, cũng rõ Khương Thư Ngọc có tính cách nhạy cảm và ương ngạnh.

Câu nói “tình yêu nhẫn nhịn” của tài xế ngày đó đã hoàn toàn thức tỉnh anh ta.

Nhẫn nhịn c.h.ế.t tiệt gì chứ!

“Cậu nghĩ tôi kiếm tiền, đoạt quyền là vì cái gì?”

Văn Túc Thời buông tay đang ôm Khương Thư Ngọc, anh ta giữ lấy vai anh, xoay người anh lại đối diện mình.

Hơi thở anh ta dồn dập, cơ mặt cũng run lên vì căng thẳng: “Nếu tôi không giúp được gì cho cậu, đó mới là điều tồi tệ nhất.”

Mắt Khương Thư Ngọc đỏ hoe ngay lập tức. Anh mím chặt môi, cố nén nước mắt không cho rơi xuống.

Hô hấp có chút hỗn loạn. Trong khoảnh khắc cúi đầu, anh lại nhớ đến điều gì đó, Beta nắm c.h.ặ.t t.a.y Văn Túc Thời, nghẹn ngào: “Xin lỗi.”

“Là tôi sai rồi, là tôi sai rồi…”

Anh lẽ ra phải đi thật xa ngay khoảnh khắc nhìn thấy Văn Túc Thời, lẽ ra phải tránh xa anh ta.

Là do anh khát khao chút tình cảm đó. Mỗi lần anh có ảo tưởng không thực tế, hiện thực đều kéo anh trở lại.

Cái c.h.ế.t của cha ruột cùng lời cảnh cáo của Văn gia đã đẩy anh hoàn toàn vào cơn lốc xoáy. Anh không thể... không thể tiếp tục chấp mê bất ngộ.

Khương Thư Ngọc ngẩng đầu, nở một nụ cười hướng về Văn Túc Thời, nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả đang khóc: “Cảm ơn anh đã cứu tôi ra, cũng cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy. Thiếu nợ thêm nữa tôi sẽ không trả nổi đâu.”

Bụng dưới Beta lại bắt đầu co thắt, dường như cảm nhận được cảm xúc của anh.

Sự xuất hiện của đứa bé này như đang nhắc nhở anh không thể đi vào vết xe đổ của cha ruột.

Năm đó, anh đã tận mắt nhìn cha ruột nhảy lầu. 12 năm thời gian, đổi lại chỉ là một âm mưu.

“...Tôi phải đi.”

Không rõ là lời nỉ non của ai, chỉ cảm thấy như một nắm bụi đất, rơi vào không trung liền không bao giờ tìm thấy nữa.

________________________________________

Kể từ khi Khương Thư Ngọc tặng cho Khương Trình một phần “lễ vật” đó, đối phương đã thành thật hơn rất nhiều.

Cuộc sống của Khương Thư Ngọc cũng dần đi vào quỹ đạo. Năm nhất đại học có rất nhiều chương trình học, nên anh bận rộn cả ngày.

Thời gian rảnh rỗi cuối tuần, anh thỉnh thoảng đi làm một vài công việc bán thời gian đơn giản, như vậy cũng sẽ không quá mệt mỏi.

“Ngày mai cậu lại đi làm thêm à?” Hứa Tửu kẹp cho Khương Thư Ngọc một cái đùi gà.

Hôm nay hắn lấy hơi nhiều thức ăn, Thích Vụ lại về nhà giải quyết việc riêng, vậy là không ai ăn giúp phần dư lại của hắn.

Hắn buồn bực chọc chọc thức ăn: “Vất vả quá. Chi bằng tới nhà tớ chơi đi, tớ trả tiền cho cậu có phải tốt hơn không?”

Khương Thư Ngọc bị Hứa Tửu chọc cười, anh lắc đầu: “Thôi đi, công việc hiện tại tôi vẫn rất thích.”

Cuối tuần, buổi sáng anh đến viện dưỡng lão bầu bạn với các cụ già, làm họ vui vẻ. Một ngày được hai trăm đồng, đây đã là công việc đặc biệt tốt rồi.

Đùi gà ở căng tin trường học rất ngon, Khương Thư Ngọc ngày thường cũng hay gọi thêm, thỉnh thoảng ăn một cái.

Beta không nghĩ nhiều, kẹp lên cắn một miếng lớn. Ánh mắt anh còn dán vào điện thoại, giây tiếp theo sắc mặt anh kịch biến, không kịp nói lời nào liền chạy ra ngoài.

Hứa Tửu ngây người, lập tức chạy theo: “Thư Ngọc!”

“Nôn—”

Khương Thư Ngọc tùy tiện tìm một thùng rác, nôn hết những gì vừa ăn ra. Anh nôn đến mức thân thể run rẩy, nước mắt sinh lý làm nhòe tầm mắt. Bởi vì buồn nôn, tai anh ù đi.

“Cậu không sao chứ?”

Hứa Tửu vỗ vỗ lưng Khương Thư Ngọc, hắn có chút hoang mang: “Sao tớ cảm thấy gần đây cậu hay buồn nôn thế? Hay là kiếm thời gian đi bệnh viện khám xem?”

Khương Thư Ngọc rút khăn giấy trong túi ra, lau miệng, ôn hòa nói: “Tôi đã đi khám rồi, bác sĩ nói là do áp lực quá lớn, không có gì đáng ngại.”

“Thôi được.” Hứa Tửu cũng không dám nói thêm gì: “Vậy hai ngày này cậu ăn thanh đạm một chút đi. Lát nữa chúng ta đi ăn cháo.”

Khương Thư Ngọc trong lòng dấy lên áy náy. Anh lắc đầu: “Cậu mau quay lại ăn cơm đi, lát nữa cô chú dọn đồ ăn tưởng không ai cần. Tôi tự mình đi là được rồi.”

Hứa Tửu “Ai nha” một tiếng: “Chỉ là chút tiền lẻ thôi mà.”

“Đừng lãng phí thức ăn.”

Khương Thư Ngọc vỗ vỗ vai Hứa Tửu. Anh đứng tại chỗ hít thở sâu, thấy Hứa Tửu đã trở lại căng tin mới chậm rãi đặt tay lên bụng dưới.

Phản ứng mang thai làm anh cảm nhận rõ ràng nơi đây… đang ươm mầm một sinh linh nhỏ.

Biểu cảm Beta có chút rối rắm. Anh tính đi đến một quán cháo ở cổng trường để ăn trưa.

Hai hôm trước anh đã đi khám thai, bác sĩ nói em bé rất khỏe mạnh, nhưng vẫn phải chú ý giữ gìn cơ thể.

Khoang sinh sản cũng đang phát triển ổn định, không sai biệt lắm với thời gian dự kiến. Hơn ba tháng là có thể tiến hành phẫu thuật.

Khương Thư Ngọc hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại, anh xoay người đi về phía ngoài trường.

Đi được một đoạn, anh đột nhiên dừng bước, mặt không chút biểu cảm quay đầu nhìn lại. Sau khi xác nhận không có ai, anh mới tiếp tục đi về phía trước.

Quán cháo buổi trưa cũng rất đông người, nhưng may mắn là mặt bằng đủ lớn. Anh lên lầu hai, tìm một chỗ ngồi khuất.

Vừa gọi xong phần cháo thịt nạc, giây tiếp theo đã có người ngồi xuống đối diện. Beta ngước mắt lướt qua, vẫn không để ý.

“Cho tôi một phần cháo kê.”

Văn Túc Thời ngồi trước mặt Khương Thư Ngọc, vẻ mặt vô tội: “Không còn chỗ trống nên tôi mới ngồi ở đây.”

Khương Thư Ngọc lạnh nhạt: “Mấy ngày nay anh cứ như biến thái theo dõi tôi. Tôi đi đâu anh đi đó, sao anh không dứt khoát đi cùng tôi luôn…”

Lời anh đột ngột im bặt, bởi vì anh phát hiện Văn Túc Thời đang nhìn mình với vẻ mặt chờ mong.

Ngày đó anh tưởng mình đã nói rõ ràng, ai ngờ lại làm đầu óc Văn Túc Thời hư rồi.

Bây giờ anh ta không gửi tin nhắn trên mạng nữa, mà bắt đầu “theo dõi” anh. Anh đi thư viện mượn sách, không lâu sau là có thể thấy bóng dáng Văn Túc Thời.

Anh tìm chỗ ngồi đọc sách, một lát sau Văn Túc Thời liền bưng máy tính đến, lấy cớ hay ho là: “Trùng hợp.”

Khương Thư Ngọc có khí không phát ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi thôi.

“Rốt cuộc anh đang phát điên cái gì?”

“Tôi nghĩ là do tôi không đủ bạo dạn, cho nên làm cậu muốn né tránh tôi. Không sao cả, tôi đủ mặt dày.”

Văn Túc Thời vỗ vỗ mặt mình, bộ dạng ngang ngược: “Dù sao cậu có đuổi tôi thế nào, tôi cũng sẽ không đi.”

Khương Thư Ngọc không muốn dây dưa với Văn Túc Thời, anh cúi đầu chơi điện thoại, coi Văn Túc Thời như người trong suốt.

“Thư Ngọc.”

Văn Túc Thời nhẹ giọng gọi Khương Thư Ngọc. Beta vẫn theo bản năng ngẩng đầu.

Anh l.i.ế.m môi đang khô, đẩy điện thoại của mình sang trước mặt Khương Thư Ngọc: “Ông ta sắp c.h.ế.t rồi.”

Khương Thư Ngọc rũ mắt nhìn qua. Người trong hình quá đỗi quen thuộc, gần như là cơn ác mộng của anh năm 16 tuổi.

Nỗi sợ hãi trong cơn ác mộng đều xuất phát từ người đàn ông này — cha của Văn Túc Thời.

“Lúc trước chúng ta quen biết quá đột ngột, chia tay cũng rất vội vàng, cả hai đều không đủ hiểu rõ về đối phương.”

Văn Túc Thời nhận lấy phần cháo phục vụ mang lên. Anh ta không khách khí, cầm muỗng nếm một ngụm: “Hai vị phụ thân của tôi là liên hôn thương mại. Cha ruột tôi sinh tôi xong liền rời đi, còn vị phụ thân kia của tôi thì rất lăng nhăng, ít khi chăm sóc tôi, thường xuyên đưa tôi đến nhà ông nội.”

Văn Túc Thời uống vài ngụm liền đặt xuống. Anh ta chuyên chú nhìn Khương Thư Ngọc: “Ông nội tôi cũng không thích tôi, nhưng khả năng tôi thể hiện từ nhỏ đã khiến ông ta không thể không dạy dỗ tôi một số thứ. Ông ta đối với tôi rất nghiêm khắc, thường xuyên khiển trách tôi. So với các cháu trai khác, tôi phải là người kém được sủng ái nhất.”

Alpha nói về những chuyện này với vẻ không hề bận tâm: “Cho nên trước khi ông ta chết, người cuối cùng nhìn thấy cũng là tôi.”

“Đương nhiên, tôi cũng không thích phụ thân tôi.” Văn Túc Thời nhếch môi, vẻ mặt đắc ý: “Ông ta ly hôn với cha ruột tôi sau đó cưới thêm, sinh một Alpha nam. Ông ta vẫn luôn muốn giao quyền lực Văn thị cho đứa bé kia, bất quá rất đáng tiếc, ông ta sống không lâu, quyền lực cũng là của tôi.”

Đôi mắt Khương Thư Ngọc run lên, anh nắm chặt vạt áo.

Đây cũng là lần đầu tiên anh hiểu rõ tình hình gia đình Văn Túc Thời.

Anh nhìn người đàn ông đang cắm ống thở trên màn hình điện thoại, đáy mắt thoáng qua một tia khoái cảm.

“Năm đó, ông ta có phải đã từng tìm đến cậu không?”

Văn Túc Thời nói lời này với sự khẳng định tuyệt đối. Giọng nói anh ta đột nhiên trở nên công kích: “Ông ta đã nói gì với cậu?”

Khương Thư Ngọc chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh ta, đồng tử run rẩy.

Trong khoảnh khắc này anh lập tức đứng dậy muốn rời đi, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị Văn Túc Thời nắm lấy cổ tay.

Alpha ngẩng đầu nhìn anh, ngữ khí rất nhẹ: “Cậu có muốn cùng tôi—”

“Đi nhìn ông ta lần cuối không?”

Đồng tử Beta rúng động, hô hấp anh ta dồn dập, đối diện với đôi mắt Văn Túc Thời sau đó rất lâu không thể dời đi.

Người trong quán cháo vẫn luôn luân chuyển, mọi người đều có việc riêng của mình.

Đa số chỉ tùy ý nhìn họ một cái, không thực sự để tâm. Những chuyện này chỉ là khoảnh khắc trong một ngày, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Nhưng có một ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Khương Thư Ngọc, sau đó chậm rãi nhìn về phía bàn tay đang giao nắm của Khương Thư Ngọc và Văn Túc Thời.

Dịch Nhất cười lạnh một tiếng, tay vô thức khuấy cháo trong chén.

Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Khương Thư Ngọc, vài giây sau hắn giơ điện thoại chụp lại ảnh hai người.

“Quan hệ tốt thật sao.”

Dịch Nhất xem bức ảnh trong điện thoại, hai người cứ như đang tình tứ với nhau. Ánh mắt Văn Túc Thời thâm tình như vậy, Khương Thư Ngọc thoạt nhìn như đang làm nũng.

Hắn “Tấm tắc” hai tiếng, ánh mắt lại lạnh băng như rắn rết. Hắn lẩm bẩm: “Nếu quan hệ tốt như vậy, vậy tao liền giúp các người một tay.”

“Để các người— hữu tình nhân chung thành quyến thuộc.”

 

 

back top