TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 25: Mang Thai Sáu Tuần

Hô hấp Khương Thư Ngọc cứng lại, bên tai anh dường như chỉ còn nghe thấy thanh âm Văn Túc Thời. Beta lùi về sau gần nửa bước, theo bản năng né tránh ánh mắt Văn Túc Thời.

Anh đang hoảng cái gì?

“Túc Thời ca!”

Khương Trình chạy nhanh đến bên cạnh Văn Túc Thời, hắn vẻ mặt hưng phấn, ngữ khí lại là thẹn thùng: “Tối hôm nay anh thật sự quá đẹp trai!”

Văn Túc Thời nghiêng đầu nhìn Khương Trình một cái, anh ta chậm rãi thở ra một hơi, không nói một lời liền xoay người đi thẳng, chỉ để lại Khương Trình một mình xấu hổ tại chỗ.

“Đi trước đi.” Dịch Nhất có chút bực bội nhìn Khương Trình: “Hiện tại rất nhiều người đang nhìn chúng ta.”

Khương Trình không quá tình nguyện, hắn quay đầu nhìn Dịch Nhất một cái, lại hung tợn trừng Khương Thư Ngọc một cái.

Hành động nhỏ của hắn bị Hứa Tửu thấy, Hứa Tửu trực tiếp vọt tới trước mặt Khương Thư Ngọc trừng mắt nhìn lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua soái ca à?”

“Các người…”

Khương Trình giận đến muốn bốc khói, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật vẫn là không tiện phát tác, chỉ có thể tạm thời nuốt xuống cơn giận này, xoay người rời đi.

Hứa Tửu “Hừ” một tiếng, chờ hắn nhìn về phía Khương Thư Ngọc thì ánh mắt lại trở nên ôn hòa: “Chúng ta cũng mau trở về, tớ mang theo không ít đồ ăn vặt, buổi tối chúng ta có thể ăn thêm.”

“Không thể ăn quá nhiều.” Thích Vụ thình lình ở sau lưng Hứa Tửu thốt ra một câu, sau đó thành công đổi lấy ánh mắt hình d.a.o của Hứa Tửu.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, cũng không có dò hỏi quan hệ của Khương Thư Ngọc và Văn Túc Thời, điều này cũng làm Khương Thư Ngọc thả lỏng không ít.

Các tiện nghi trong ký túc xá đều rất đầy đủ. Khương Thư Ngọc trở lại ký túc xá sau lập tức liền đi tắm rửa giặt quần áo.

Chờ anh xong thì Hứa Tửu vừa mới từ bên ngoài lấy hộp cơm về: “Cậu tắm xong rồi à.”

Khương Thư Ngọc gật đầu: “Tắm xong rồi.”

“Vừa lúc.” Hứa Tửu đem hộp cơm đặt ở trên bàn mình, hắn hướng Khương Thư Ngọc vẫy tay: “Tớ gọi BBQ nướng, muốn ăn chung không?”

Khương Thư Ngọc lắc đầu: “Tôi đi đánh răng.”

Hứa Tửu ủ rũ một chút: “Thôi đi, vậy chỉ có thể để tớ một mình hưởng dụng phần mỹ vị này.”

Thích Vụ bên cạnh bất đắc dĩ liếc Hứa Tửu một cái, chung quy không nói thêm gì.

Khương Thư Ngọc thu hết vào mắt cách hai người ở chung, anh có chút hâm mộ tình cảm như vậy.

Bên cạnh anh đều giống như không có thấy qua loại tình cảm chân thành này, đây vẫn là lần đầu tiên anh cảm giác được…

Thật tốt đẹp.

“Đing—”

Âm thanh nhắc nhở từ điện thoại Khương Thư Ngọc vang lên. Anh mím môi dưới, mang theo vài phần khẩn trương mở điện thoại ra. Quả nhiên là Văn Túc Thời: 【 Xuống dưới. 】

Alpha đã lâu không dùng loại ngữ khí này nói chuyện với anh. Khương Thư Ngọc đột nhiên hít một hơi, rối rắm nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói với Hứa Tửu: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Hứa Tửu gật gật đầu: “Nhớ rõ về sớm một chút, ký túc xá là 10 giờ đóng cửa.”

“Được.”

Thanh âm Khương Thư Ngọc khàn khàn đi không ít. Gió mùa hè rất mát mẻ, anh mặc áo ngắn tay quần đùi liền đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa ký túc xá anh liền thấy Văn Túc Thời đang chờ ở một bên, cho dù đối phương giờ phút này mang mũ khẩu trang, anh vẫn là ánh mắt đầu tiên liền nhận ra.

Văn Túc Thời tựa hồ cũng có điều phát hiện, ngước mắt tìm kiếm lại đây.

Alpha thấy người sau đứng thẳng người, anh ta không nói một lời, chỉ yên lặng xoay người hướng về một phương hướng đi.

Khương Thư Ngọc sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại liền đi theo.

Phương hướng bọn họ đi càng ngày càng xa đám đông, thẳng đến khi Văn Túc Thời dừng lại bước chân.

Khương Thư Ngọc đi theo sau lưng anh ta ở vị trí không xa không gần. Anh một tay khoanh cánh tay, nhanh chóng quan sát môi trường xung quanh một chút.

Bên này tựa hồ bị hoang phế, nơi nơi đều là cây cối, dường như trừ bọn họ ra một người đều không có.

“Văn Túc Thời.”

Khương Thư Ngọc vốn dĩ cảm xúc còn rất thấp xuống, nhưng hiện tại anh không rảnh lo nói chuyện, nơi này muỗi quá nhiều: “Có thể đổi chỗ khác không?”

Văn Túc Thời xụ mặt đi đến trước mặt Khương Thư Ngọc, không biết từ nơi nào móc ra một lọ nước hoa, hướng về phía Khương Thư Ngọc xịt một hồi.

Anh ta ngữ điệu quái dị: “Sao cậu lại tới đại học B, không phải nói đã khai giảng đại học H sao?”

“Muốn tới thì tới.”

Khương Thư Ngọc cúi đầu: “Anh không hy vọng tôi lại đây sao?”

“Đương nhiên không phải.” Văn Túc Thời hai tay nâng lên mặt Khương Thư Ngọc, anh ta đè thấp tiếng: “Hôm nay lúc tôi thấy cậu đại não trống rỗng, cái gì cũng chưa nghĩ liền xông xuống dưới. Gây cho cậu ảnh hưởng gì sao?”

Khương Thư Ngọc phủ nhận: “Không có. Vậy anh sẽ vì tôi lừa anh mà tức giận sao?”

“Nói thật có một chút, tôi ban đầu còn đang suy nghĩ cậu ở trường học mới sống thế nào, có thể hay không có người khi dễ cậu, có thể hay không không thích ứng, nhưng thành phố H cùng thành phố B khoảng cách khá xa, tôi còn đang nghĩ khi nào qua đó tìm cậu.”

“Tôi đồng ý sao anh liền tới tìm tôi.” Khương Thư Ngọc ngước mắt nhìn Văn Túc Thời, anh giơ tay nắm lấy tay Văn Túc Thời: “Anh gọi tôi ra đây chỉ là muốn nói những chuyện này sao?”

Văn Túc Thời lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi còn muốn hỏi cậu, về sau chúng ta còn muốn duy trì khoảng cách sao?”

Khương Thư Ngọc không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Văn Túc Thời. Ánh mắt này làm Alpha có chút hoảng, sốt ruột giải thích: “Ý tôi là có thể làm bạn sao?”

“Ít nhất… có một thân phận có thể giới thiệu.”

Văn Túc Thời cũng cảm giác được muỗi, anh ta khom lưng đập muỗi ở cẳng chân một cái, đứng dậy thời điểm có chút không được tự nhiên: “Thư Ngọc.”

Khương Thư Ngọc bị hành động của Văn Túc Thời chọc cười, anh đè xuống khóe môi đang nhếch lên, thấp giọng nói: “Đến lúc đó nói sau, tôi phải đi về.”

“À.”

“Lần sau đừng tìm nơi như này, quái lạnh lẽo.”

Khương Thư Ngọc xoa xoa cánh tay, anh xoay người đi ra ngoài: “Bạn cùng phòng tôi đối với tôi rất tốt, ít nhất tôi hiện tại cảm giác rất thoải mái, rất vui vẻ.”

Những lời này cũng coi như là đáp lại lời Văn Túc Thời lo lắng anh trước đó. Beta hướng Alpha phất phất tay: “Tôi đi đây.”

Văn Túc Thời không đi theo sau, anh ta “Ừm” một tiếng sau nhẹ giọng: “Hẹn gặp lại.”

________________________________________

Khương Thư Ngọc trở lại ký túc xá thì Hứa Tửu cùng Thích Vụ mới từ phòng tắm ra.

Beta bước chân dừng lại, ý vị thâm trường nhìn Hứa Tửu một cái.

Hứa Tửu lập tức liền bắt kịp ý, hắn lắc đầu: “Đơn thuần tắm rửa, chúng tớ không có làm bất cứ chuyện gì.”

“À ——”

Khương Thư Ngọc cố tình kéo dài ngữ điệu, Hứa Tửu giận dỗi trực tiếp chui vào trong ổ chăn của Thích Vụ: “Không thèm nói với cậu.”

“Vậy ngủ ngon.”

Khương Thư Ngọc tắt đèn, anh nằm lên giường thở phào một hơi. Giây tiếp theo anh liền nghe thấy âm thanh khí của Hứa Tửu: “Cậu là đi gặp Văn Túc Thời sao?”

Beta trở mình, Khương Thư Ngọc nhẹ “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Các cậu là thanh mai trúc mã sao?”

“Đúng vậy.” Hứa Tửu dựa vào trong lòng Thích Vụ, hắn giữ tay đối phương lại: “Hai nhà chúng tớ là thế giao, từ nhỏ đến bây giờ đều là học cùng trường cùng lớp.”

Khương Thư Ngọc hâm mộ nói: “Thật tốt, có người có thể ở bên cạnh mình, môn đăng hộ đối…”

“Môn đăng hộ đối?” Thích Vụ lặp lại bốn chữ này, hắn đoán được cái gì đó, sau đó nói: “Kỳ thật tớ có thể cảm giác được hắn đối với cậu tình cảm không bình thường.”

Khương Thư Ngọc cười khẽ một tiếng, nhưng nghe lên tổng cảm giác có chút thương cảm: “Các cậu ở thành phố B sinh hoạt, hẳn là hiểu rõ hắn. Văn thị rất lợi hại.”

Hứa Tửu trầm mặc vài giây, sau đó mạnh mẽ ngồi dậy, hắn buồn bực nói: “Xác thật rất lợi hại, bất quá đó là vấn đề của hắn, hắn cần phải đi giải quyết. Yêu nhau nào có dễ dàng như vậy.”

“À…”

Khương Thư Ngọc nằm thẳng trên giường, anh nhắm mắt lại che giấu sự xám xịt trong đáy mắt: “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”

Có lẽ đi, Văn Túc Thời đối với anh là thật lòng.

Nhưng Khương Thư Ngọc tuyệt không nguyện ý giẫm lên vết xe đổ!

Thời gian ở B đại sắp xếp rất chặt chẽ. Buổi sáng liền thông báo toàn bộ tân sinh đem quân phục đổi xong, buổi chiều liền bắt đầu quân huấn.

Thời gian quân huấn là một tuần, tuy rằng không tính rất dài, nhưng cũng không chịu nổi thời tiết lúc này vẫn như cũ nóng bức.

“Tớ thật không muốn đi phơi nắng, muốn làm tớ phơi đen hết.” Hứa Tửu đem da thịt lộ ra bên ngoài đều bôi kem chống nắng, tự bôi xong thì bôi cho Thích Vụ, sau đó đem Khương Thư Ngọc muốn rời đi cũng bắt lại: “Khặc khặc, cậu cho rằng cậu trốn được sao?”

Cứ như vậy Khương Thư Ngọc nhỏ yếu bị Hứa Tửu hung hăng chà đạp một phen, thành công bôi kín mít kem chống nắng.

Buổi chiều mặt trời vẫn như cũ gay gắt. Khương Thư Ngọc chiều cao không tính lùn, đứng ở vị trí mấy hàng sau.

Hai giờ đầu anh cảm giác còn ổn, chẳng qua là cảm thấy nóng bức, những mặt khác của cơ thể thì không cảm giác được không khỏe.

Cho đến khi huấn luyện viên bảo họ nghỉ ngơi tại chỗ, anh vừa mới ngồi xuống thì cơn đau kịch liệt ở bụng nhỏ khiến anh thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất.

Hứa Tửu tới tìm Khương Thư Ngọc nói chuyện phiếm lập tức phát hiện anh không thích hợp, sau đó nôn nóng đỡ lấy Khương Thư Ngọc: “Khương Thư Ngọc? Khương Thư Ngọc, cậu có khỏe không? Là chỗ nào không thoải mái?”

“Tôi…”

Khương Thư Ngọc đau đến nói không ra lời, anh gắt gao nắm lấy tay Hứa Tửu, miễn cưỡng nói ra một câu hoàn chỉnh: “Bụng đau.”

“Tớ đỡ cậu đến bên cạnh trước đi.”

Hứa Tửu cùng Thích Vụ cùng nhau đỡ Khương Thư Ngọc tới nơi mát mẻ. Hứa Tửu trực tiếp gọi 120. Hắn trấn an Khương Thư Ngọc: “Không có việc gì, lát nữa sẽ tốt, bác sĩ lập tức đến.”

Sắc mặt Khương Thư Ngọc trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy xuống, anh cả người đều không có sức lực, cảm giác đau đớn ở bụng nhỏ làm anh hoàn toàn nói không nên lời, ngay cả sức lực đáp lại Hứa Tửu cũng không có.

Bất quá may mà xe cứu thương tới rất nhanh. Lúc Khương Thư Ngọc bị nâng lên cáng nhìn Hứa Tửu lắc lắc đầu.

Anh cố sức nâng mắt nhìn qua, Hứa Tửu dừng bước tại chỗ, nhưng vẻ mặt lo lắng cũng không giả.

Khương Thư Ngọc chớp chớp mắt, anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên trong thùng xe, giây tiếp theo liền hoàn toàn hôn mê.

“Tích, tích—”

Âm thanh máy theo dõi vang vọng bên tai Khương Thư Ngọc. Anh chậm rãi mở mắt nhìn về phía một bên. Ý thức anh còn chưa khôi phục lại, chỉ là đi theo bản năng quan sát bốn phía.

“Cậu tỉnh.”

Có một vị bác sĩ đứng ở bên cạnh anh, ngữ khí có chút đạm mạc: “Hiện tại cậu có thể nghe rõ tôi nói chuyện không?”

Khương Thư Ngọc phản ứng trì độn vài giây, nhưng vẫn là gật gật đầu.

Bác sĩ “Ừm” một tiếng: “Tôi đã điều tra ra hồ sơ khám bệnh trước đây của cậu, so với trước kia cơ thể cậu đã tốt hơn không ít.”

“Nhưng mà, cậu năm nay 18 tuổi không sai.” Bác sĩ đẩy gọng kính một chút, ngữ khí rõ ràng nghiêm túc không ít: “Tuy rằng đã thành niên nhưng cũng phải yêu quý cơ thể của mình. Alpha của cậu đâu?”

Khương Thư Ngọc không hiểu, anh lắc đầu: “Tôi không có Alpha.”

Ánh mắt bác sĩ quái dị hơn rất nhiều: “Vậy cậu có biết hay không—”

“Cậu đã mang thai sáu tuần.”

 

back top