Khương Thư Ngọc điền xong nguyện vọng liền tính toán đi tìm một căn hộ.
Trong khoảng thời gian này anh cũng vẫn luôn tìm kiếm. Buổi chiều tính toán đi gặp chủ nhà, nếu thích hợp thì lập tức ký hợp đồng.
Anh vừa đi đến cổng trường liền thấy có người đang dán tờ rơi.
Khương Thư Ngọc đi qua quét mắt nhìn, phát hiện là quảng cáo cho thuê nhà, một phòng một sảnh, trang hoàng tốt đẹp, 500 tệ một tháng.
Hả?
Khương Thư Ngọc quay đầu nhìn về phía người vừa dán tờ rơi, vừa vặn đối phương cũng đang quan sát anh, nhưng sau khi đối diện với anh liền lập tức chột dạ quay đầu đi, làm bộ nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn anh.
“Diễn trò thật dở.”
Khương Thư Ngọc nhìn kỹ tờ rơi này, chần chờ vài giây sau vẫn bóc nó xuống.
Theo đó, anh gọi điện thoại theo phương thức liên hệ trên tờ rơi. Đối diện rất nhanh liền bắt máy, là một người phụ nữ: “Chào ngài.”
“Ngài chào, tôi là muốn hỏi về căn nhà…”
Hai người giao tiếp rất lưu loát, hơn nữa còn thêm bạn qua WeChat.
Người phụ nữ gửi định vị căn nhà cho anh, ngay sau đó hẹn chiều nay gặp mặt xem phòng.
Người phụ nữ nói căn nhà này là cho thuê nhờ, cho nên giá cả tương đối thấp, nhưng yêu cầu người thuê phải quét dọn sạch sẽ.
Yêu cầu quả thực rất đơn giản.
Khương Thư Ngọc kết thúc cuộc gọi sau mua hai cái bánh bao ăn. Anh trở về nhà nghỉ thay thuốc sau lưng một chút, những loại thuốc uống khác thì anh không hề đụng đến viên nào.
Hai ngày này thời tiết oi bức, buổi tối lại mưa, không khí tràn ngập vị ẩm ướt cũng làm anh không có khẩu vị gì.
Buổi chiều anh sớm đã ra ngoài. Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám, nửa thân dưới là một chiếc quần ống rộng màu xanh xám.
Anh đeo một chiếc túi nhỏ chéo vai, bên trong có điện thoại và chứng minh thư, còn có khăn giấy, nhưng hôm nay không mang kính.
Vị trí căn nhà kỳ thật đặc biệt tốt, nằm ngay trung tâm thành phố, hơn nữa an ninh tiểu khu cũng rất ổn.
Khi anh đi vào còn cần phải gọi điện thoại cho chủ nhà, xác nhận là người quen biết sau mới có thể đi vào.
“Chào ngài, tôi là Khương Thư Ngọc.”
Khương Thư Ngọc nhấn chuông cửa, đối phương rất nhanh liền mở cửa cho anh.
Người phụ nữ trông thân thiện, khó hiểu lại cho người ta một cảm giác dễ nói chuyện.
Anh vốn còn rất căng thẳng, dù sao đây là lần đầu tiên anh ra ngoài ở trọ, nhưng chờ anh nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ sau liền thả lỏng rất nhiều.
“Mời vào ngồi.”
Người phụ nữ đưa cho Khương Thư Ngọc một đôi dép lê dùng một lần, còn chu đáo rót một ly nước ấm: “Để tôi dẫn cậu đi xem một vòng căn hộ này nhé.”
Khương Thư Ngọc ngoan ngoãn gật đầu. Anh đi theo người phụ nữ xem căn phòng này một lần.
Người phụ nữ giới thiệu rất kỹ lưỡng, nào là điện nước, phòng có những gì, còn thử cả công tắc cho anh xem, thậm chí còn nói cho Khương Thư Ngọc biết các trung tâm thương mại và trạm giao thông quanh đây.
Anh cảm thấy người này không giống chủ nhà, càng như là người môi giới.
“Đại khái là nhiều như vậy, cậu còn có gì muốn hỏi không?”
Người phụ nữ nói đến khô cả miệng, nàng uống mạnh một ngụm nước, ánh mắt vẫn dừng trên người Khương Thư Ngọc không rời đi, dường như chỉ cần Khương Thư Ngọc ký hợp đồng thì làm gì nàng cũng có thể.
“Đương nhiên không có vấn đề, phòng ở tốt như vậy và giá cả thế này, tôi sao lại không ký hợp đồng chứ?”
Khương Thư Ngọc ngồi trên ghế, m.ô.n.g còn chưa kịp ấm chỗ, người phụ nữ liền lấy hợp đồng ra đặt trước mặt anh, còn rất chu đáo chuẩn bị bút đen.
Beta không hề do dự, anh thậm chí còn không xem hợp đồng, trực tiếp ký tên mình xuống, sảng khoái đến mức người phụ nữ cũng có chút chần chờ.
“Cậu không xem hợp đồng sao?”
“Tôi cảm thấy hẳn là không cần xem.”
Khương Thư Ngọc ngồi trên ghế bất động. Người phụ nữ thấy thế đành phải giao chìa khóa cho anh: “Vậy tôi đi trước đây, có vấn đề gì cứ trực tiếp liên hệ tôi là được.”
“Vâng.” Khương Thư Ngọc vuốt ve chiếc chìa khóa trong tay.
Khi người phụ nữ còn cách một bước nữa là bước ra khỏi phòng, anh lên tiếng: “Phiền cô giúp tôi chuyển lời đến Cậu chủ Văn, cảm ơn sự giúp đỡ của anh ấy.”
Thân thể người phụ nữ cứng đờ, ánh mắt cũng mơ hồ không rõ.
Nàng “Ha” hai tiếng, nhưng ngay cả quay đầu lại nhìn Khương Thư Ngọc cũng không làm được, chỉ có thể vội vàng đóng cửa lại rời đi.
Khương Thư Ngọc không vội vàng đứng dậy. Căn phòng này ánh sáng rất tốt, hơn nữa trang hoàng đặc biệt đẹp, chỉ là hoàn toàn không có hơi người.
Không biết là Văn Túc Thời lâm thời mua hay là mua từ trước rồi bỏ không.
Đầu ngón tay Beta gõ nhịp vô quy luật trên mặt bàn. Anh không ngừng đếm nhẩm trong lòng: “Một, hai, ba… Mười lăm.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Khương Thư Ngọc hít một hơi. Vẻ ngoài anh trông thì phong khinh vân đạm, nhưng chỉ có chính anh mới biết giờ phút này anh hồi hộp đến mức nào.
Khương Thư Ngọc bắt điện thoại, mở lời trước: “Cậu chủ Văn.”
Bên Văn Túc Thời rất yên tĩnh, giống như đang ở văn phòng: “Căn nhà còn vừa lòng chứ?”
“Vừa lòng.”
Khương Thư Ngọc nghiêng người tựa vào bàn. Chỗ thịt nhỏ trên mặt anh đều bị dồn lại. Beta đặt điện thoại sang một bên.
Vì mở loa ngoài, khi Văn Túc Thời nói chuyện lại rất trịnh trọng, giọng nói nghe đặc biệt trầm, vừa nói chuyện anh liền cảm thấy cái bàn đều đang rung động.
Văn Túc Thời “Ừm” một tiếng. Anh ta đứng lên lấy ra một hộp t.h.u.ố.c lá từ ngăn kéo.
Vừa mở bật lửa liền nghe thấy tiếng hít thở của Khương Thư Ngọc bỗng nhiên tăng thêm. Động tác Alpha chần chờ một chút, rồi lại lặng lẽ đặt hộp t.h.u.ố.c lá trở lại.
Sau khi đặt lại, anh ta còn mở miệng giải thích một chút: “Tôi không hút.”
Khương Thư Ngọc không hề suy nghĩ, nói thẳng: “Liên quan gì đến tôi, ngài cứ tùy tiện hút.”
Ừm… Nghe kiểu gì cũng giống như đang mỉa mai.
Văn Túc Thời không tiếng động nhếch môi: “Nhà vừa ý là tốt rồi, không ngờ lại nhanh như vậy đã bị cậu phát hiện.”
“Người anh sắp xếp quá rõ ràng.”
Khương Thư Ngọc khóe môi khẽ nhếch lên một chút, nhưng rất nhanh anh liền cố ý cụp môi xuống: “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.”
Văn Túc Thời khẽ ho một tiếng. Anh nhìn máy tính, có chút cứng nhắc nói: “Cái kia… Tôi có thể trở thành bạn bè với cậu không? Cho dù chỉ là bạn bè like bài vòng bạn bè, chưa từng nhắn tin… bạn bè.”
Nói xong câu cuối cùng chính anh ta cũng không nhịn được cười một tiếng.
Khương Thư Ngọc nghe vậy lại càng sững sờ một chút, sau đó phản ứng lại trực tiếp bật cười: “Xin lỗi.”
“Xem ra không ổn lắm.”
Văn Túc Thời yên lặng tắt giao diện tìm kiếm trên máy tính đi. Bên trong toàn là những câu như “Làm thế nào để làm bạn với người khác ngay tại chỗ”, “Muốn kết bạn thì nên nói thế nào” các loại, nhưng hình như anh ta nói không được tốt lắm, cũng không học được tinh túy.
Nụ cười Khương Thư Ngọc chậm rãi nhạt đi. Anh khẽ nói: “Hôm nay tôi đã điền nguyện vọng.”
“Tôi biết.” Văn Túc Thời nói từ tận đáy lòng: “Chúc mừng cậu đạt được thành tích tốt như vậy, cũng hy vọng cậu có thể được trúng tuyển vào ngôi trường lý tưởng.”
Khương Thư Ngọc nhận được lời khen sau anh nhếch môi, ánh sáng cũng lướt qua trong mắt: “Cảm ơn.”
Lời nói này của anh thật sự rất nhỏ, nhưng Văn Túc Thời nghe được.
Alpha dừng lại vài giây sau hỏi: “Cậu đăng ký trường nào?”
Khương Thư Ngọc trầm mặc vài giây. Anh cắn môi dưới, luôn cảm thấy nhiệt độ lúc này dâng lên, cảm giác khô nóng làm anh nhịn không được nắm quần áo. Anh nói: “Chưa từng thay đổi.”
Lời nói anh vừa thốt ra, thần sắc Văn Túc Thời liền cô đơn xuống. Anh ta nói trước một câu “Tốt”, sau đó im lặng vài giây mới một lần nữa mở miệng: “Vậy cúp máy trước nhé.”
“Được.”
Khương Thư Ngọc chậm rãi đứng thẳng người. Anh mím chặt môi, luôn cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
Beta gãi gãi đầu, cúi đầu buồn bã hừ một tiếng, mãi đến khi mặt trời lặn về Tây Sơn, ánh sáng trong phòng trở nên tối tăm sau anh mới nhỏ giọng nói một câu:
“Đồ quỷ đáng ghét.”
