Văn Túc Thời lúc này như một chú chó lớn bị ủy khuất, gục lên người Khương Thư Ngọc, cố gắng tranh thủ lời khen ngợi. Chỉ tiếc “chủ nhân” của anh ta lại có phần ý chí sắt đá.
Khương Thư Ngọc hư hư nâng tay lên, nhưng khi sắp chạm vào lưng Văn Túc Thời lại cố nén lại.
Anh cảm nhận được hơi ấm không thuộc về mình ở bên gáy, lời từ chối muốn nói ra cứ nghẹn lại.
Một cánh cửa sâu thẳm trong lòng dường như đã bị phá vỡ, hàng phòng tuyến cuối cùng cũng lung lay sắp đổ bên bờ vực thẳm.
“Cậu không nói gì.” Văn Túc Thời đưa tay nhẹ nhàng bịt miệng Khương Thư Ngọc. Giọng anh ta nhanh hơn, như sợ mình sẽ đổi ý: “Đã đếm tới ba, cậu đã ngầm chấp nhận rồi.”
Khương Thư Ngọc thẳng thừng nhìn chằm chằm đối phương. Anh gỡ tay Văn Túc Thời xuống, trên mặt không có ý cười, anh chỉ phản bác lời đối phương vừa nói: “Tôi còn chưa đếm.”
“Cậu đếm trong lòng, tôi đã nghe thấy.” Văn Túc Thời rời khỏi người Khương Thư Ngọc, đứng bên ngoài xe nhìn Beta: “Tôi nghe thấy tiếng lòng của cậu.”
Khương Thư Ngọc nhướng mày: “Vậy anh có thể đoán được bây giờ tôi đang nghĩ gì không?”
Văn Túc Thời cúi đầu nhìn Khương Thư Ngọc. Anh ta im lặng vài giây, nụ cười trên mặt vì thế mà nhạt đi không ít.
Khương Thư Ngọc thấy Alpha lắc đầu, có vẻ bất đắc dĩ: “Không đoán được, tôi vĩnh viễn không đoán được cậu đang nghĩ gì.”
“Tôi biết ngay mà.”
Khương Thư Ngọc không nói nữa. Anh ngồi thẳng dậy, lặng lẽ dịch vào trong một chút.
Lần này là Văn Túc Thời tự mình lái xe đến, cho nên họ không cần cố kỵ gì trong xe. Alpha hỏi anh: “Bây giờ cậu còn không ăn cay nữa không?”
“Bây giờ có thể ăn một chút.”
Khương Thư Ngọc trả lời đúng sự thật. Trước đây họ từng ăn que cay một lần, Beta vừa ăn một miếng đã bị cay đến đỏ bừng cả mặt, ngay cả tai cũng đỏ như muốn rỉ máu. Lúc đó Văn Túc Thời sợ đến không hiểu.
Khi đó Khương Thư Ngọc rất ít khi ăn đồ ăn vặt, vẫn là do bạn học nhét cho anh một gói.
Càng miễn bàn Văn Túc Thời – vị thiếu gia này, Alpha chưa bao giờ ăn những thứ này. Lần đầu tiên của hai người liền trôi qua trong sự luống cuống tay chân.
“Còn kiêng cử gì khác không?”
Văn Túc Thời xoay tay lái, anh ta ngước mắt qua gương chiếu hậu nhìn Khương Thư Ngọc: “Ví dụ như gừng sống, tỏi, hoặc rau mùi các loại.”
Khương Thư Ngọc cẩn thận suy nghĩ một chút, anh lắc đầu nói: “Tôi không kén ăn.”
“Được, vậy tôi biết rồi.”
Văn Túc Thời nhấn ga thẳng đến đích. Khi xe dừng lại, Khương Thư Ngọc chần chờ nửa ngày: “Anh sống ở trên trung tâm thương mại sao?”
Alpha trực tiếp lái xe vào gara ngầm của một trung tâm thương mại. Khương Thư Ngọc không nghe thấy Văn Túc Thời trả lời. Anh dừng lại vài giây, vẫn chọn cùng nhau xuống xe.
Khương Thư Ngọc xuống xe sau không vội vàng đi cùng Văn Túc Thời. Anh tựa hờ vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn đối phương: “Chúng ta bây giờ đi đâu?”
Văn Túc Thời vẻ mặt chính trực: “Chiêu đãi khách nhân đương nhiên phải mua sắm nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Đi thôi, chọn lựa món cậu thích ăn.”
“Trình độ nấu ăn của anh tốt đến vậy sao?”
Khương Thư Ngọc có chút kinh ngạc: “Tôi muốn ăn gì cũng có thể gọi sao?”
Sắc mặt Văn Túc Thời không thay đổi gì, nhưng Khương Thư Ngọc vẫn nhìn trộm ra được một loại cảm xúc gọi là kiêu ngạo trên mặt đối phương.
\Alpha dẫn người lên thang máy, anh ta nhàn nhạt mở miệng: “Cũng có chút nghiên cứu.”
Beta liếc Văn Túc Thời hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng. Dù sao không dùng được thì còn có anh có thể làm.
Trung tâm thương mại này rất lớn, giá cả thực phẩm cũng rất đắt. Khương Thư Ngọc chỉ nhìn thoáng qua đã thấy đau lòng, nhưng Văn Túc Thời không có cảm giác gì.
Alpha cứ chọn một món vào xe đẩy hàng là lại hỏi anh một lần. Khương Thư Ngọc đôi khi còn chưa trả lời, Văn Túc Thời đã cho đồ ăn vào rồi. Chẳng mấy chốc xe đẩy hàng đã chất đầy hơn nửa.
“Cái này… có phải quá nhiều không?”
Khương Thư Ngọc nhịn nửa ngày vẫn phải nói ra. Văn Túc Thời không cho là đúng: “Ăn không hết thì để tủ lạnh, hơn nữa tôi cũng không phải ngày nào cũng đến.”
“À.”
Khương Thư Ngọc đi theo sau Văn Túc Thời, nhìn đối phương trả tiền, đóng gói.
Khi anh định nhận lấy túi mua hàng thì lại bị đối phương né tránh. Beta vẻ mặt khó hiểu nhìn anh ta, Alpha chỉ nói: “Tôi có sức.”
Thôi vậy.
Khương Thư Ngọc vẫn khuất phục. Ở trung tâm thương mại anh chỉ chọn vài món, sau đó mọi thứ đã bị đối phương quyết định. Bây giờ anh ngồi trong xe, cả người vẫn còn ngây ngốc.
“Đến rồi.”
Văn Túc Thời dừng xe lại, anh ta xuống xe xách hai túi mua hàng lớn trên tay, rồi mở cửa xe ra, dường như muốn phục vụ Khương Thư Ngọc thật chu đáo.
“Cảm ơn.”
Khương Thư Ngọc còn có chút không quen với sự chăm sóc như vậy, cả người anh có vẻ câu nệ. Văn Túc Thời ở tại khách sạn, anh đi theo Alpha vào phòng tổng thống áp mái. Vừa bước vào anh đã kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thu liễm sạch sẽ cảm xúc trên mặt.
“Cậu cứ tự nhiên đi dạo ở đây, tôi đi nấu cơm.”
Văn Túc Thời xắn tay áo lên, sau đó vô cùng thuần thục mặc tạp dề vào, rồi động tác lưu loát phân loại thực phẩm trong túi mua hàng.
Toàn bộ quá trình không hề có một chút dừng lại, trông dáng vẻ thật sự là người thường xuyên nấu cơm.
Khương Thư Ngọc không có việc gì làm, anh liền trở nên luống cuống.
Ánh mắt Beta nhìn quanh một lượt, trong phòng rất ít đồ vật thuộc về Văn Túc Thời, nhưng trên bàn làm việc lại đặt không ít đồ vật.
Có máy tính, có văn kiện, thậm chí còn có…
Khương Thư Ngọc đi qua cầm lấy album trên mặt bàn. Chờ anh nhìn rõ ràng đó là cái gì thì đồng tử kinh hãi.
Có khoảnh khắc anh thậm chí cảm thấy mình nhìn nhầm, nhưng chữ viết thì anh sẽ không nhận sai.
“Hy vọng chúng ta năm sau cũng có thể ở bên nhau ăn sinh nhật.”
Là anh viết.
Khương Thư Ngọc đột nhiên úp album xuống. Vì sức lực không kịp thu lại, tiếng album chạm vào mặt bàn còn hơi lớn. Môi anh mấp máy, tư duy đại não rối loạn hết cả.
Văn Túc Thời vì sao lại lưu lại tờ giấy này…
“Sao vậy?”
Giọng Văn Túc Thời đột nhiên xuất hiện sau lưng Khương Thư Ngọc. Beta theo bản năng lùi lại một bước, cho đến khi đụng phải n.g.ự.c người phía sau mới dừng lại.
Đối phương cúi đầu kề tai nói nhỏ với anh: “Thấy cái gì mà hoảng loạn đến vậy?”
Alpha đỡ chiếc album đang úp trên mặt bàn lên, còn cố ý quay mặt chính diện về phía Khương Thư Ngọc. Anh ta hỏi: “Thấy cái này sao?”
Khương Thư Ngọc không nói gì. Anh không nói thì Văn Túc Thời liền tiếp tục nói: “Cậu còn nhớ tờ này viết khi nào không?”
“Nhớ.”
Khương Thư Ngọc thành thật ngoài dự kiến của Văn Túc Thời. Beta cầm album lên, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh: “Sinh nhật anh, tôi viết cho anh.”
Khi đó Khương Thư Ngọc không có tiền, lại muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho Văn Túc Thời.
Anh suy nghĩ rất lâu cũng chỉ có thể tặng một khối bánh kem nhỏ và một tờ giấy.
Khi đó anh đầy hy vọng, cho nên cũng không cảm thấy món quà anh chuẩn bị quá keo kiệt, hơn nữa lúc đó Văn Túc Thời nhận được quà của anh cũng rất vui vẻ…
Nhưng bây giờ nghĩ lại cũng thật buồn cười. Văn Túc Thời chưa từng thấy thứ gì, sao lại có thể nhìn trúng những món đồ rẻ tiền đó của anh chứ.
“Suy nghĩ gì?”
Văn Túc Thời từ phía sau nắm lấy cằm Khương Thư Ngọc. Tay anh ta nhẹ nhàng đặt ở eo Beta. Đây là một tư thế rất có cảm giác an toàn: “Tôi rất hoài niệm khoảng thời gian đó.”
“Tôi cũng vậy.”
Khương Thư Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay trên eo. Anh thở dài một tiếng: “Cho nên anh vì sao lại lưu lại tờ giấy này, còn để ở trên bàn làm việc?”
“Đồ cậu để lại cho tôi quá ít, chỉ có cái này là tôi có thể bảo tồn được.”
Ánh mắt Văn Túc Thời ôn nhu: “Khương Thư Ngọc, nếu có thể, năm nay cậu còn nguyện ý đi cùng tôi ăn sinh nhật không?”
Khương Thư Ngọc quay đầu đối diện với ánh mắt Văn Túc Thời. Ánh mắt Alpha quá ôn nhu, giống như nhìn chằm chằm lâu rồi liền sẽ c.h.ế.t chìm trong đó vậy, cũng giống như sự si tâm vọng tưởng năm đó của anh, để rồi cuối cùng bị hiện thực đập tan.
“Sẽ không.”
Khương Thư Ngọc một lần nữa úp album xuống bàn. Anh im lặng vài giây: “Quá khứ hãy để nó qua đi.”
Văn Túc Thời cự tuyệt: “Tôi không muốn.”
“Tùy anh.”
Khương Thư Ngọc muốn thoát khỏi vòng ôm của Văn Túc Thời. Không biết từ lúc nào Alpha đã vòng một tay quanh eo anh: “Anh không phải phải làm cơm…”
“Anh sao lại… cứng rồi.” Khương Thư Ngọc đột nhiên bất động. Lưng anh vừa lúc chống lại một vật cứng rắn.
Ký ức vốn sắp quên mất trong đầu lại một lần nữa hiện lên. Anh trầm mặc vài giây, giọng nói nhỏ đi không ít: “Buông tôi ra.”
“Tôi đối với cậu có dục vọng.”
Văn Túc Thời vùi đầu vào cổ Khương Thư Ngọc: “Lúc trước cậu rời bỏ tôi, tôi thật sự rất đau lòng.”
“Văn Túc Thời!”
Khương Thư Ngọc đột nhiên cao giọng. Anh sợ Văn Túc Thời sẽ nói ra điều không nên nói.
Ngữ khí Beta hạ xuống rất nhiều, nghe kỹ còn có thể cảm nhận ra một chút khẩn cầu: “Không thể sai lầm nữa.”
“Buông tôi ra!”
“Vậy cậu giúp tôi.”
Văn Túc Thời miệng nói như vậy, nhưng tay đã bế Khương Thư Ngọc lên bàn. Anh ta tách chân người trước mắt ra, mạnh mẽ chen vào: “Cậu đang sợ hãi cái gì?”
“Văn Túc Thời.”
Khương Thư Ngọc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương, cũng cảm nhận được xúc cảm cọ xát của Alpha.
Anh ngẩng đầu lên, cả người run lên một chút, ngay sau đó cắn môi quay đầu đi: “Tôi có người mình yêu thích.”
Anh rõ ràng cảm nhận được Văn Túc Thời cứng lại. Khương Thư Ngọc chậm rãi xoay đầu lại.
Tình cảm của Beta không trì độn đến mức đó, nhưng anh cũng đặc biệt rõ ràng, Văn Túc Thời không thể nào thích loại người như anh.
Đó chỉ là sự không cam lòng đối với một “món đồ chơi” đã từng ở chung một năm khi còn niên thiếu. Kẻ có tiền chẳng phải đều là như vậy sao?
Càng có tiền, liền càng cảm thấy hứng thú với những thứ không chiếm được.
Anh không có tư cách đi đánh cuộc, đi đánh cuộc một thứ hư vô mờ mịt.
“Cậu có người mình yêu thích?”
Giọng Văn Túc Thời trở nên quỷ dị. Anh ta ha cười một tiếng, nhanh chóng lùi lại một chút. Anh ta vén tóc lên hỏi lại một lần nữa: “Cậu có người mình yêu thích?”
“Đúng vậy.”
Ngữ khí Khương Thư Ngọc kiên định. Anh nhảy xuống bàn, mỗi chữ đều vô cùng rõ ràng: “Tôi có người mình yêu thích.”
“Anh ấy vô cùng tốt, tôi đối với anh ấy nhất kiến chung tình. Nếu tôi và anh ấy có khả năng, tôi nghĩ tôi sẽ yêu anh ấy cả đời.”
Beta đi đến trước mặt Văn Túc Thời, lông mi anh khẽ run: “Hành động vừa rồi của anh đối với tôi làm tôi cảm thấy vô cùng mạo phạm.”
Sắc mặt Văn Túc Thời trắng bệch. Anh ta cúi đầu khẽ nói: “Xin lỗi, tôi nhất thời hồ đồ.”
“Văn Túc Thời—”
Khương Thư Ngọc nắm chặt tay. Anh hít sâu một hơi, đảm bảo mỗi từ đều phát ra thành tiếng:
“Kỳ thật chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải—”
