TRA NAM TỔNG CÔNG TRONG TRUYỆN PO VĂN CỨ MUỐN LY HÔN

Chương 18

Sau khi tốt nghiệp, tôi thuận lý lẽ vào công ty gia đình.

Đề nghị muốn chuyển ra ngoài sống một mình.

Bố mẹ nhìn nhau, lại rất ủng hộ.

Mẹ dịu dàng nói: "A Húc lớn rồi, muốn có không gian riêng là chuyện bình thường."

Bố gật đầu: "Tự lập một chút là tốt."

Chỉ có anh trai tôi, Bùi Nhiên, lo lắng đến phát sốt, kéo tôi sang một bên: "Phòng ở nhà không đủ cho mày bày vẽ à? Mấy trăm mét vuông vẫn chưa đủ ở sao? Chuyển ra ngoài làm gì? Sao tao yên tâm để mày ở một mình?"

Tôi bất lực xoa trán: "Anh, em đã ngoài hai mươi rồi, không phải con nít nữa, có thể tự chăm sóc bản thân. Hơn nữa cũng cùng thành phố, lái xe mười phút là tới, có gì mà không yên tâm?"

Bùi Nhiên tức giận đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình để hít thở.

Bỗng nhiên linh tính mách bảo, anh ấy nghi ngờ hỏi: "Thằng nhóc này... Mày vội vàng chuyển ra ngoài như vậy, có phải là đang yêu rồi không? Cô gái nhà nào? Giấu kỹ thế, cũng phải để anh mày xem mặt trước chứ?"

Tôi cụp mắt xuống, tránh ánh mắt dò xét của anh ấy, khẽ nói: "Ừm... có lẽ là trong ba năm nằm trên giường đó. Em đã có một giấc mơ rất dài, gặp được một người rất rất tốt, rồi thì... cong luôn."

Dừng lại một chút, rất khẳng định: "Không thẳng lại được đâu anh."

Vẻ mặt Bùi Nhiên thay đổi vài lần, từ kinh ngạc, bối rối, cuối cùng hóa thành xót xa.

Anh ấy xoa mạnh đầu tôi, giọng nói hơi nghẹn lại: "Thằng ngốc, bác sĩ đã nói rồi, những trải nghiệm kỳ lạ đó đều là mơ, mày đừng... đừng bị mắc kẹt ở đó nữa."

Đó không phải là nhà tù giam cầm tôi.

Tôi chỉ là, quá nhớ cậu ấy.

 

 

back top