Tôi có một giấc mơ rất dài và hỗn loạn.
Trong mơ là ngày sinh nhật mười chín tuổi của tôi.
Trong nhà đèn đóm sáng trưng, mẹ nấu đầy bàn những món tôi thích, bố, anh trai, bạn bè đang trang trí phòng khách, nói là muốn tạo bất ngờ cho tôi.
Tôi đang lái xe trên đường về nhà, tâm trạng vui vẻ đến mức muốn bay lên.
Đèn đỏ, tôi dừng xe.
Tiếng khóc xé lòng của một cặp vợ chồng bên đường thu hút sự chú ý của tôi.
"Con tôi! Trả con tôi lại đây!"
Một người đàn ông ôm một đứa trẻ đang giãy giụa, nhanh chóng chui vào một chiếc xe tải nhỏ không biển số, cửa xe "loảng xoảng" đóng lại, rồi phóng đi.
Cặp vợ chồng đó gục ngã đuổi theo chiếc xe, người phụ nữ mềm chân ngã xuống đất, người đàn ông quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng đập đầu xuống nền đất.
Chiếc xe tải nhỏ phóng qua trước mặt tôi.
Cửa sổ phía sau không đóng kín, tôi có thể thấy cậu bé bị bịt miệng, đôi mắt to ngấn lệ đầy sợ hãi.
Tôi biết mình không nên đi.
Gia đình và bạn bè tôi đang chờ tôi.
Cây nến "mười chín" cắm trên bánh kem, chờ tôi thổi tắt, tôi sẽ ước nguyện "những người thân yêu xung quanh đều hạnh phúc và bình an" trong ánh mắt mong chờ của mọi người.
Chỉ cần đánh lái, là có thể rẽ về nhà.
Nhưng nhưng...
Nếu tôi không đi, đứa trẻ đó, có lẽ sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội về nhà, mất đi cơ hội ước sinh nhật.
Trái tim tôi đập điên cuồng trong lồng ngực.
Tôi đạp ga, đuổi theo hướng chiếc xe tải nhỏ biến mất.
"Alo, 110 à? Tôi thấy một vụ bắt cóc trẻ em, biển số là... loại xe là... hiện đang đi về hướng ngoại ô phía Đông thành phố."
Tôi vừa giữ khoảng cách an toàn bám theo, vừa giữ liên lạc với cảnh sát.
Cảnh sát ở đầu dây bên kia giọng nói nghiêm túc, liên tục dặn dò tôi giữ khoảng cách, chú ý an toàn, họ sẽ đến ngay lập tức.
Nhưng chiếc xe đó càng chạy càng xa, tránh né camera giám sát, lái về khu công nghiệp bỏ hoang.
Họ quá quen thuộc với con đường này, có phải còn có nhiều đứa trẻ khác nữa không?
Trái tim tôi dần dần chùng xuống.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Hai chiếc xe đột ngột lao ra từ ngã rẽ, trước sau điên cuồng đ.â.m vào xe tôi.
Thế giới quay cuồng.
Tôi thấy đèn cảnh sát nhấp nháy từ xa, ánh sáng đỏ xanh xuyên qua bầu trời u ám.
... May quá, may quá.
Sau đó là bóng tối vô tận.
Và sau đó, tôi "tỉnh" lại.
Tôi có thể nghe thấy mọi âm thanh xung quanh, cảm nhận được có người đang lau người cho tôi, nhưng tôi không thể mở mắt.
"A Húc nhỏ, tỉnh lại đi con? Nhìn mẹ này, đừng nhẫn tâm như vậy..."
"Con trai, bố còn chưa thấy con lập gia đình, con bảo bố phải làm sao?"
Anh trai lẩm bẩm với tôi chuyện nhà, nói đợi tôi khỏe, sẽ đưa tôi đi chơi bóng rổ, không cãi nhau với tôi nữa, tặng tôi chiếc máy chơi game quý báu của anh ấy.
...
Tôi đều có thể nghe thấy.
Nhưng tôi bị mắc kẹt trong cơ thể nặng nề, bất lực.
Cho đến khi quả cầu ánh sáng của hệ thống xuất hiện trong ý thức hỗn loạn của tôi.
【Ràng buộc ký chủ: Bùi Húc. Nhiệm vụ: Xuyên qua các thế giới nhỏ, đóng vai nhân vật chỉ định, tích lũy điểm. Điểm đạt chuẩn, có thể đổi lấy sự hồi phục cơ thể.】
Thế là, tôi đi theo nó, đến hết thế giới nhỏ này đến thế giới nhỏ khác.
Tôi đã đóng vai kẻ tham lam phản bội bạn bè, đóng vai phản diện ác độc ức h.i.ế.p nhân vật chính, đóng vai pháo hôi bi thảm không thể đạt được điều mình muốn...
Tôi thoát vai rất nhanh, không bao giờ đặt thêm cảm xúc, điểm tích lũy tăng vùn vụt.
Tôi chỉ muốn về nhà.
"A Húc, A Húc..."
Tiếng gọi lo lắng kéo tôi ra khỏi giấc mơ.
Mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt đầy lo lắng của Thẩm Niệm Nhất.
Cậu ấy ôm mặt tôi: "Mơ thấy ác mộng à? Sao lại khóc đến mức này?"
Lúc này tôi mới nhận ra mặt mình đầy nước mắt.
Có quá nhiều người đang chờ tôi.
Vậy nên, tôi phải làm sao đây, Thẩm Niệm Nhất.
