TRA NAM TỔNG CÔNG TRONG TRUYỆN PO VĂN CỨ MUỐN LY HÔN

Chương 06

Thời tiết dần trở lạnh.

Tôi đang xử lý tài liệu ở công ty, điện thoại rung lên, là tin nhắn thoại do Thẩm Niệm Nhất gửi đến.

Mở lên, giọng nói dịu dàng hơi nghẹt mũi của cậu ấy vang lên: "A Húc, chiều nay trời sẽ trở lạnh, cửa sổ văn phòng anh hướng thẳng ra phía gió, mặc áo khoác vào nhé. Tối em hầm canh cho anh uống."

Tôi nhíu mày nghe xong, người này bị làm sao vậy, nhắc tôi mặc quần áo mà bản thân lại hình như bị cảm rồi?

Giọng nghẹt mũi nặng thế.

Tôi đứng dậy lấy thuốc cảm cúm trong phòng nghỉ, lại cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế, đi thẳng xuống lầu.

Ngồi vào xe, cài đặt xong điểm đến là phòng vẽ tranh nơi cậu ấy làm việc, tôi mới nhận ra hành vi này của mình quá lệch vai (OOC).

Tôi là một tra nam đại tổng công, sao có thể vì vợ chỉ hơi nghẹt mũi mà lẽo đẽo đi đưa thuốc, đưa áo khoác chứ?

Vừa lái xe vừa điên cuồng diễn tập trong đầu, lát nữa gặp cậu ấy nhất định phải hung dữ một chút, đưa đồ cho cậu ấy rồi nói:

"Thẩm Niệm Nhất, cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ sợ cậu lây cảm cho tôi, phiền c.h.ế.t đi được. Tiện thể tôi đang có việc bàn bạc ở gần công ty cậu nên ghé qua thôi, không liên quan gì đến cậu hết."

Đúng, cứ như vậy, giọng điệu phải lạnh lùng, vẻ mặt phải khó chịu.

Chiếc xe sắp đến dưới lầu phòng vẽ tranh, từ xa tôi đã thấy Thẩm Niệm Nhất bước ra từ quán cà phê ở góc phố.

Và bên cạnh cậu ấy, còn có một người đàn ông cao ráo, khí chất nho nhã đi cùng.

Không cần hệ thống nhắc nhở, trong đầu tôi đã tự động bật ra cái tên – Hứa Tụng.

Vị giáo sư thâm tình, người trong cốt truyện gốc sẽ trao cho Thẩm Niệm Nhất cuộc sống mới và tình yêu, sau khi tôi không ngừng gây chuyện.

Hứa Tụng nghiêng đầu nói gì đó với Thẩm Niệm Nhất, ánh mắt dịu dàng.

Thẩm Niệm Nhất nhìn xuống tay mình, rồi khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng quen thuộc đó, giờ đây lại hướng về một người khác.

Hứa Tụng rất tự nhiên cởi chiếc áo khoác mỏng của mình, định khoác lên vai Thẩm Niệm Nhất.

Thẩm Niệm Nhất lắc đầu, giơ tay từ chối, nhìn khẩu hình miệng có lẽ là nói: "Không cần, anh mặc đi, em không lạnh."

Hai người đứng cạnh nhau, một người ôn hòa nhã nhặn, một người thanh tú dịu dàng, trông thật... xứng đôi.

Tôi nghĩ mình lẽ ra không nên có cảm giác gì, đây vốn là chuyện đã định, sự tồn tại của tôi chẳng phải là để thúc đẩy cốt truyện, xúc tiến tình cảm của nhân vật chính sao?

Tôi hoàn thành nhiệm vụ, nhận điểm tích lũy, rồi về nhà, tất cả đều vui vẻ.

Nhưng trái tim đột nhiên chua chát, cùng với cảm giác muốn xông tới tách họ ra, rõ ràng nói với tôi – Tôi rất bận tâm.

Chỉ cần nhìn thấy họ đứng cạnh nhau cười nói, tôi đã không vui, cực kỳ không vui.

 

 

back top