Để xua tan cái ý nghĩ vô lý này, tôi bắt đầu làm tới hơn.
Tôi cố tình sai vặt hắn trước mặt bạn bè, coi hắn như một người hầu cao cấp.
Tôi nhìn hắn bị đám bạn xấu của tôi chuốc rượu, bị họ trêu ghẹo bằng những lời lẽ cợt nhả, hỏi hắn “Cố thiếu gia trả cậu bao nhiêu tiền một tháng mà nghe lời thế”.
Tôi nghĩ hắn sẽ phản kháng, sẽ tức giận, ít nhất cũng lộ ra một chút khó xử.
Nhưng hắn không làm vậy.
Hắn chỉ im lặng uống hết những ly rượu đó, rồi khi tôi nhìn về phía hắn, hắn lại nở một nụ cười trấn an tôi, như thể đang nói “Tôi không sao”.
Khoảnh khắc đó, tim tôi lỡ một nhịp.
Tôi bắt đầu bồn chồn.
Mọi chuyện dường như đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi.
Đặc biệt là khi tôi phát hiện, thằng em trai ngốc của tôi, lại vẫn chưa hết hy vọng với hắn, cách vài hôm lại đến công ty tìm hắn, hỏi han ân cần.
Điều này khiến tôi cực kỳ khó chịu.
Một cảm giác chiếm hữu không tên, mà ngay cả tôi cũng không thể giải thích được, dâng lên từ tận đáy lòng.
Alpha này, là do tôi dùng tiền mua về.
Cho dù tôi không cần nữa, cũng không đến lượt người khác chạm vào.
