Tôi bị câu nói này của hắn làm cho nghẹn nửa người.
Cái gì mà tôi “cướp” hắn?
Rõ ràng là ban đầu hắn thấy tiền sáng mắt, tôi đưa hắn một hợp đồng thực tập lương ba mươi vạn một năm, hắn liền lẽo đẽo theo tôi, quên sạch thằng em trai ngốc của tôi.
Lúc đó tôi còn đắc ý, tự thấy mình là nam phụ ác độc phá hoại đôi uyên ương khốn khổ, trừ hại cho dân, cứu rỗi em trai ngốc của mình, tránh cho nó bị tên phượng hoàng nam lừa cả tiền lẫn tình.
Giờ xem ra, tôi mẹ nó mới là thằng ngốc bị tính kế.
Tôi tức đến đau ngực, buột miệng mắng: “Thẩm Thính Tứ, đồ chó tâm cơ! Cậu tính kế tôi từ đầu!”
Ngón tay của Thẩm Thính Tứ không nhẹ không nặng xoay vòng trên da gáy tôi, kích thích từng đợt điện giật c.h.ế.t người.
Hắn cúi người, thì thầm bên tai tôi bằng giọng gió: “Đúng vậy.”
Hắn thừa nhận thẳng thắn.
“Tôi đã tính toán từng bước, mới có thể ở bên anh.”
“Anh trai, tôi đã phải giả vờ rất vất vả.”
Giọng hắn mang theo chút tủi thân, nhưng hành động trên tay lại không hề tủi thân chút nào.
Bàn tay kia của hắn luồn qua đầu gối tôi, dễ dàng bế ngang cả người tôi lên.
Mẹ kiếp.
Bế kiểu công chúa.
Một người đàn ông cao mét tám mươi mấy như tôi, lại bị hắn bế lên dễ dàng như thế.
“Thả tôi xuống!” Tôi bắt đầu giãy giụa, nắm đ.ấ.m đấm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, chẳng khác nào gãi ngứa.
Hắn vẫn ôm tôi, vững vàng đi về phía phòng ngủ, cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi một cái.
“Không thả.”
“Anh trai, hôm nay anh nói quá nhiều lời khiến tôi đau lòng.”
“Phải phạt.”
