Thẩm Thính Tứ cuối cùng cũng xem xong.
Hắn gấp đôi, rồi gấp đôi tờ giấy lại, cẩn thận đặt vào túi áo sơ mi trước ngực, ngay vị trí sát tim hắn.
Động tác này khiến tôi bực bội vô cớ.
Sau đó, hắn chậm rãi bắt đầu tháo cúc tay áo sơ mi.
Một cái, hai cái.
Cặp cúc măng sét bằng bạc bị hắn tiện tay ném lên bàn trà, phát ra tiếng “đinh” giòn tan.
Mí mắt tôi không tự chủ được mà giật lên.
Một cảm giác áp bức chưa từng có, từ người hắn lan tỏa ra.
Không còn là mùi Alpha dịu dàng, mang theo hương cỏ non nữa.
Mà là một loại... một loại tôi chưa từng cảm nhận, vừa lạnh lẽo như đỉnh núi tuyết, lại vừa bá đạo như lửa cháy dữ dội.
Hắn ngước mắt lên, nhìn tôi.
Đôi mắt vốn luôn ướt át như cún con, giờ đây lại tối sầm, cuộn xoáy những thứ mà tôi không thể hiểu nổi.
“Cố thiếu gia, hình như anh đã hiểu lầm rất nhiều chuyện.”
Giọng hắn rất trầm, nhưng lại mang một sức nặng không thể kháng cự.
Hắn tiến lại gần tôi một bước.
Tôi vô thức lùi lại.
Hắn nhếch môi, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt: “Ví dụ, thứ tôi muốn, từ trước đến nay, chưa từng là tin tức tố của anh, hay là người thừa kế của nhà họ Cố.”
