“Không được!” Tôi bật dậy khỏi giường, chẳng màng đến sự đau nhức toàn thân, “Chuyện này tuyệt đối không thể để bố tôi biết!”
“Cả em trai tôi nữa! Cũng không được để nó biết!”
Tôi nghĩ đến cảnh Cố An biết được “học sinh nghèo” mà nó từng yêu sống chết, lại là con trai của kẻ thù, còn bị anh ruột nó cướp mất. Cảnh tượng đó...
Không dám nghĩ. Cố An có thể vác con d.a.o dài bốn mươi mét c.h.é.m từ phía Đông thành phố đến phía Tây.
Thẩm Thính Tứ nhìn tôi cuống quýt đi vòng quanh phòng, không nhịn được cười.
Hắn kéo tôi vào lòng, vỗ về trấn an lưng tôi, như đang dỗ dành một con mèo xù lông.
“Anh trai, anh đừng sợ.”
“Chuyện nhà tôi, tôi có thể xử lý tốt.”
“Còn về phía Cố An...” Hắn dừng lại một chút, giọng điệu có chút tinh tế, “Nó biết từ lâu rồi.”
Tôi khựng lại, ngẩng phắt lên nhìn hắn: “Nó biết rồi? Từ bao giờ?”
“Ngay sau khi anh ‘cướp’ tôi đi không lâu.” Thẩm Thính Tứ nói, “Tôi tìm cơ hội nói thật với nó.”
“Nó... nó phản ứng thế nào? Không đánh c.h.ế.t cậu à?” Với cái tính nóng nảy của em trai tôi, chuyện này rất bình thường.
“Nó mắng tôi là thằng khốn vì tình yêu mà bất chấp thủ đoạn,” Giọng Thẩm Thính Tứ có chút bất lực, “Sau đó chúc chúng tôi hạnh phúc.”
Tôi: “...”
Thằng em trai ngốc của tôi, mạch não quả nhiên khác người thường.
