TÔI LÀ THIẾU GIA GIẢ ĐỘC ÁC TRONG TIỂU THUYẾT, BỊ THIẾU GIA THẬT CƯỜNG CHẾ YÊU

Chương 5

"Nam Cửu không phải anh trai ruột của tôi, lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là ở viện phúc lợi..."

Diệp Hàm kể về những chuyện thời thơ ấu.

Giọng điệu của cậu ấy ôn hòa, dễ dàng kéo tôi trở lại ký ức thời thơ ấu.

Dòng thời gian kéo từ lúc nhỏ đến lúc tôi được cha mẹ Diệp đưa về, Diệp Hàm nói nhanh hơn, cảm xúc có chút kích động.

Những chuyện tôi đã từng làm với Diệp Hàm được cậu ấy đơn giản lướ qua, lời nói tuôn ra toàn là sự đau lòng khi tôi rời đi.

"Tôi không biết tại sao anh ấy lại rời bỏ tôi."

"Nếu tôi làm sai điều gì, tôi có thể sửa, nhưng anh ấy rời đi mà không nói gì với tôi cả."

"Mặc dù làm vậy là quá đáng, nhưng tôi vẫn rất nhớ anh ấy."

Nói đến đây, vai Diệp Hàm hơi run lên, ánh mắt mang theo một thứ cảm xúc điên cuồng.

"Chỉ cần anh ấy chịu quay về, những chuyện đã xảy ra trước đây tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra."

Tôi vừa đau lòng vừa sợ hãi, cả người co rúm trong áo run lên bần bật.

Diệp Hàm lẩm bẩm một lúc, sau đó nhận ra mình đã mất kiểm soát.

Cậu ấy cười ngượng nghịu: "Xin lỗi, đã làm mất quá nhiều thời gian của cậu rồi, để tôi đưa cậu về nhé?"

"Không cần làm phiền đâu, tôi tự về được rồi."

"Tôi lái xe đến mà." Diệp Hàm lắc chìa khóa xe với tôi, "Buổi tối đường đi rất khó đấy."

Tôi không tiện từ chối nữa, gật đầu đồng ý.

Có lẽ vì sợ trơn trượt, Diệp Hàm lái xe rất chậm, quãng đường bình thường chỉ mất hai mươi phút thì cậu ấy đi hết bốn mươi phút mới đến.

Tôi cảnh giác, không để Diệp Hàm lái xe đến tận dưới nhà, mà bảo cậu ấy dừng ở cổng khu chung cư.

Trước khi rời đi, tôi lại an ủi vài câu.

"Nếu có tin tức gì về anh trai cậu, tôi sẽ lập tức liên hệ với cậu."

"Cậu cũng đừng quá đau buồn, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn."

Năm ngón tay Diệp Hàm đặt trên vô lăng siết chặt lại.

 

 

back top