TÔI LÀ ĐỨA TRẺ TRONG CÔ NHI VIỆN, ĐƯỢC PHẬT TỬ GIA KINH THÀNH NHẬN VỀ NUÔI

Chương 10

Dù sao cũng là tiểu thiếu gia được Tần gia nuôi dưỡng.

Sau khi tốt nghiệp, tôi không đi gây rối lung tung, mà được Tần Vọng thuận lý thành chương đưa vào Tập đoàn Tần Thị.

Chức vụ là Trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc.

Nghe thì có vẻ oai phong, thực ra chỉ là một chức vụ treo danh ở văn phòng tầng cao nhất để tôi lêu lổng.

Bàn làm việc của tôi nằm ngay dưới tầm mắt của Tần Vọng.

Chỉ cần anh ta ngẩng đầu lên, là có thể thấy tôi đang chơi game hay lại đang cho thêm đường phèn vào cà phê, định làm anh ta ngọt chết.

Chiều hôm đó, ánh nắng bên ngoài chói chang đến nhức mắt.

Tôi nằm bò trên bàn, xoay chiếc bút ký trong tay.

Ánh mắt rơi vào Tần Vọng đang cắm cúi phê duyệt tài liệu bên kia.

Vài năm trôi qua, người đàn ông này không những không già đi, ngược lại nhờ sự lắng đọng của thời gian, cái cảm giác cấm dục không gần người đó trên người anh ta lại càng đậm nét.

Chắc là ánh mắt tôi quá trực tiếp, chiếc bút máy trong tay Tần Vọng khựng lại, anh ta không ngẩng đầu.

“Nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra đấy.”

Tôi ném bút lên bàn, chống cằm cười hì hì đáp lại.

“Tần tổng, cho dù là tầng lớp bóc lột, cũng không có quy định nhân viên không được chiêm ngưỡng phong thái của sếp chứ? Hơn nữa, tôi đây là để nắm bắt ý đồ lãnh đạo tốt hơn.”

Tần Vọng cuối cùng cũng ngẩng đầu.

“Nắm bắt ý đồ?”

Anh ta ngả người ra sau ghế da, ngón tay gõ gõ lên tay vịn.

“Vậy cậu qua đây, giúp tôi nắm bắt một chút.”

“Không đi.”

Tôi từ chối dứt khoát, “Đây là văn phòng, ban ngày ban mặt, Tần tổng phải chú ý giữ hình tượng.”

Mặc dù tầng cao nhất này ngoài mấy người tinh ranh ở phòng thư ký ra, cũng chẳng có ai dám tùy tiện lên.

Khóe miệng Tần Vọng khẽ nhếch lên, dường như đang chế giễu sự nhát gan của tôi.

Đúng lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn reo.

Giọng cô Lý ở phòng thư ký có vẻ hơi run.

“Tần tổng, Trợ lý Lâm, vị… vị Tổng giám đốc Vương kia lại đến rồi, còn dẫn theo một người, nói là nhất định phải gặp ngài.”

Tôi nhướng mày.

Tổng giám đốc Vương, Vương Đắc Phát.

Người như tên, là một kẻ trọc phú, nửa năm nay cứ bám riết không buông muốn hợp tác với Tần Thị một dự án khu nghỉ dưỡng nào đó.

Dự án bản thân thì không vấn đề gì, chỉ là đầu óc người này hơi không tỉnh táo, luôn thích dùng mấy thủ đoạn mờ ám.

Lần trước trong bữa tiệc còn cố nhét một cô người mẫu trẻ vào lòng Tần Vọng, bị Tần Vọng hắt cả cốc trà vào mặt ngay tại chỗ.

Lần này lại đến nữa?

Lại còn “dẫn theo một người”.

Tôi không còn buồn ngủ, cũng không lêu lổng nữa, nhấc điện thoại lên ra lệnh trực tiếp.

“Cho anh ta lên.”

Cúp điện thoại, tôi thấy Tần Vọng đang cười như không cười nhìn tôi.

“Trợ lý Lâm tích cực thế?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi cùng tông màu với Tần Vọng trên người.

“Có người tự mình chạy đến diễn trò cho chúng ta xem, không xem thì phí.”

 

 

back top