TÔI DỰA VÀO GIẢ VỜ NGOAN NGOÃN ĐỂ GÀI BẪY ĐẠI LÃO CẤM DỤC

Chương 14

Sợ Phó Nghiệp Thâm lẳng lặng lấy nhẫn ra, khoảng thời gian tiếp theo dù ở nhà tôi cũng có chút lảng tránh anh.

Tôi tự cho rằng mình đã che giấu hoàn hảo, nhưng thực ra đều bị Phó Nghiệp Thâm nhìn thấu.

Cộng thêm bệnh tình của ba tôi sắp khỏi, sự ràng buộc cuối cùng trên người tôi cũng sắp biến mất, anh lập tức liên tưởng đến điều không hay.

Khi tôi không để ý, mặt anh ngày càng đen lại.

Thoáng chốc đã đến ngày kỷ niệm của quán bar.

Phó Nghiệp Thâm hôm qua bận việc đột xuất nên đã đi sang thành phố bên cạnh, ban đầu tôi đang lo không tìm được lý do để không về nhà đêm.

Đúng là trời giúp tôi.

Sau 8 giờ tối, khu nhà chính phía trước không có nhiều người, tôi lợi dụng lúc bảo vệ đổi ca, trèo qua tường rào ra ngoài, hoàn toàn không nhận thấy có người đang đi theo phía sau mình.

Khi Lão Lý theo tôi đến cửa quán bar.

Nhìn thấy tấm poster quảng cáo khổng lồ dựng bên ngoài, ông kêu trời, vội vàng gọi điện cho Phó Nghiệp Thâm.

 

Ý tưởng cho tấm poster là do thằng khốn Phùng Phi nghĩ ra.

Tham khảo thiết kế bìa tiểu thuyết tổng tài bá đạo cẩu huyết thời xưa.

Dòng chữ lớn ghi: 《Ném Ngàn Vàng: Chỉ Cưng Chiều Tiểu Ngọt Ngào Của Tôi》: Quán bar Midnight kỷ niệm nửa năm khai trương, ông chủ và "bà chủ" phát phúc lợi, tất cả đồ uống giảm 40%.

Vừa nhìn thấy tấm poster, khóe miệng tôi không nhịn được co giật.

Đến khi thấy Phùng Phi mặc bộ đồ hầu gái, tôi hoàn toàn không thể giữ được bình tĩnh.

"Vậy ai là 'bà chủ', cậu à?"

Phùng Phi kéo miếng mút độn n.g.ự.c lên: "Ông đây liều rồi, tôi muốn xem lần này ông chủ quán bar bên cạnh bắt chước chúng ta thế nào."

Tôi phục cậu ta luôn.

Cậu ta liều đến mức này, làm gì cũng sẽ thành công thôi.

10 giờ tối, đời sống về đêm của quán bar mới bắt đầu.

Sau khi thợ trang điểm làm xong, hai chúng tôi ngồi trên ban công nhỏ ở tầng hai uống rượu.

Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh quán bar phía dưới. Vũ công trên sân khấu bắt đầu khuấy động không khí, bên dưới là tiếng reo hò.

"Nào, anh em, chúc mừng cậu được tái sinh. Hơn một năm qua cậu đã quá khổ rồi. Đợi chú tỉnh lại, mọi chuyện sẽ tốt đẹp."

Tôi nhận lấy ly rượu trong tay cậu ta, uống cạn một hơi.

Không khí vui vẻ trong quán bar khiến người ta tạm thời quên đi mọi phiền muộn.

Nhìn Phùng Phi mặc đồ nữ, tôi không nhịn được muốn cười.

Tâm trạng u ám mấy ngày nay lập tức tốt hơn rất nhiều.

Mặc kệ đi, trời sập thì lấy làm chăn đắp.

Hơn một năm nay, tôi và Phùng Phi đã lâu không được vui vẻ uống một trận như trước.

Một phần vì Phó Nghiệp Thâm quản tôi quá chặt, phần khác là vì quá nhiều chuyện, không có tâm trạng.

Không biết từ lúc nào, hai chúng tôi đã uống thêm vài ly.

11 giờ tối, tôi mặc đôi cánh thiên thần màu đen, bước lên sân khấu.

Không khí quán bar lập tức được đẩy lên đỉnh điểm.

Rượu cồn lên men trong máu, tôi dần tìm lại cảm giác, nhảy càng lúc càng vui.

 

back top