TÌNH CỜ GẶP GỠ, VỘI VÀNG KẾT HÔN

Chương 21: Bánh kem

Tịch Kiến Kình tỉnh lại sau giấc ngủ, oán niệm nhìn chằm chằm nửa chiếc giường đã trống không.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh và Trì ca cùng chung chăn gối, sao có thể cứ thế mà nhẹ nhàng trôi qua?

"Tiểu Ngư, dậy đi," Trì Ngộ Chu cách chăn vỗ vỗ Tịch Kiến Kình đang nằm trên giường.

Tịch Kiến Kình thò cái đầu ra, tóc rối bù, đôi mắt hoa đào che sương buồn ngủ, trong miệng lầm bẩm: "Buồn ngủ, còn muốn ngủ tiếp."

Trì Ngộ Chu vuốt vuốt tóc anh, in một nụ hôn lên trán anh. "Bữa sáng hôm nay là tôi làm, xác định không dậy sao?"

Tịch Kiến Kình đã sớm tỉnh táo. Cú làm bộ làm tịch này không ngờ còn chờ được kinh hỉ, anh vui mừng liền rời giường.

Hôm nay từ buổi sáng bắt đầu, Tịch Kiến Kình liền sống trong vui sướng tột độ. Trì Ngộ Chu ôn nhu như thể thay đổi thành người khác, không những làm bữa sáng, mà ngay cả bữa trưa cũng là cậu tự tay chuẩn bị.

Ăn xong cơm trưa là đi xe trượt tuyết. Trên mặt tuyết mênh mang kia chôn giấu những món quà đã được cậu hạ xuống từ trước.

Đến cuối cùng, chiếc xe trượt tuyết chất đầy đến tràn đầy, tổng cộng có 24 hộp quà, lớn nhỏ không đồng nhất, hình thức khác nhau, điểm tương đồng duy nhất là đều rất tinh xảo.

Tịch Kiến Kình hoảng hốt suốt cả quá trình. Anh đã lặng lẽ mở nắp hộp quà, bên trong mỗi món quà đều có thể nhìn ra là thủ công, có thể mạnh dạn suy đoán, mỗi món đều là Trì Ngộ Chu tự tay chuẩn bị.

Cộng thêm chiếc kính vạn hoa đêm qua, tổng cộng là 25 món quà sinh nhật, một năm một phần, bù đắp những thiếu hụt của anh đã từng.

"Trì ca, cái này làm sao có thể không khiến tôi động lòng, không rễ tình đ.â.m sâu?"

Đến tối, mở cửa ra là chiếc bánh sinh nhật đã được thắp nến từ trước.

Tịch Kiến Kình đứng ở cửa nói. Giọng anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng theo những giọt nước mắt vô thanh chảy dài từ hốc mắt, đã chói lọi bày tỏ nỗi lòng rung chuyển của anh.

Trì Ngộ Chu nắm tay anh đi vào phòng, nhẹ nhàng hòa hoãn nói: "Tiểu Ngư, tôi có thể cho cậu rất nhiều rất nhiều tình yêu, lấp đầy khoảng trống trong tim cậu. Linh hồn cậu đừng khóc nữa, được không?"

Tiểu Ngư ngày xưa có vẻ ngoài cứng rắn đầy gai nhọn, nhìn uy phong lẫm lẫm, không dễ chọc, nhưng xuyên thấu qua vẻ ngoài hư trương thanh thế, cậu nhìn thấy chính là một linh hồn trốn trong góc khóc thút thít, bi thương, trống rỗng, tuyệt vọng.

Những cảm xúc tiêu cực nồng đậm tột cùng mãnh liệt tựa nước biển, sẵn sàng nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào.

Cậu ôn nhu lau đi nước mắt Tịch Kiến Kình chảy ra, nói: "Muốn khóc thì cứ khóc, đừng áp lực bản thân. Khóc thút thít không sao cả, linh hồn khóc quá nhiều, không tốt."

Ánh nến lung lay từ từ, chiếu sáng khuôn mặt hai người lúc sáng lúc tối, nhìn không rõ ràng, nhưng mặc kệ là khẽ khàng thì thầm, hay là vô thanh khóc thút thít, ánh mắt nhìn về phía đối phương đều tràn ngập cùng một cảm tình: tình yêu.

"Đến thổi nến ước nguyện," Trì Ngộ Chu dẫn người đến trước bánh kem. "Tiểu Ngư có thể nói ra nguyện vọng, nguyện vọng chỉ có nói ra mới có thể thực hiện."

"Trì, Trì ca, rõ ràng đều nói, khi hứa nguyện mà nói ra nguyện vọng thì sẽ không linh nghiệm," Giọng Tịch Kiến Kình khàn khàn.

"Không nói ra, không cho người khác biết, làm sao có thể thực hiện được?" Trì Ngộ Chu từ lần đầu tiên biết ăn sinh nhật, cha mẹ cậu đã dạy cậu như vậy: nguyện vọng cần nói ra mới có thể thực hiện, bởi vì khi ăn sinh nhật, xung quanh đều là người yêu thương cậu, họ sẽ rất sẵn lòng thỏa mãn nguyện vọng không quá đáng của cậu, cho dù là không thực tế, cũng sẽ có phương pháp xử lý vô cùng thích hợp.

Tịch Kiến Kình nhắm mắt ước nguyện. Như lời Trì Ngộ Chu nói, anh đã nói ra nguyện vọng của mình.

Chỉ nghe anh thì thầm nói: "Chỉ mong tháng đổi năm dời như ngày hôm nay." Dứt lời, anh thổi tắt ngọn nến.

Anh chưa bao giờ là người tham lam, mà điều mong cầu trước nay đều không nhiều lắm. Anh muốn rất ít, đáng tiếc nhiều năm như vậy qua đi, người nguyện ý cho anh, chỉ có một mình Trì Ngộ Chu.

Trong phòng tối sầm xuống dưới. Trong bóng đêm Trì Ngộ Chu vươn cánh tay ôm chặt Tịch Kiến Kình. "Tiểu Ngư, đã như vậy, muốn làm không?"

Cậu thừa nhận tiến triển quá nhanh, nhưng tình cảm, sự rung động trước nay đều không thể bị người khống chế.

Động tâm, có lẽ chỉ là ngày hôm đó tiểu ngư đột nhiên đẩy cửa mà vào, không hề cố kỵ sẽ làm tổn thương chính mình, mổ ra lồng n.g.ự.c mình, dâng ra trái tim đẫm m.á.u nóng hổi kia.

Cậu nhìn thấy trên trái tim đầy tên cậu, đầy những dấu ấn của cậu. Tim cậu cũng theo đó nhảy múa nhanh chóng, khép lại tần suất của trái tim chân thật kia.

Tịch Kiến Kình vừa khóc vừa cười, cười cười rồi lại nước mắt tuôn rơi không ngừng. "Trì, Trì ca, tôi là có bao nhiêu may mắn...?"

Trì Ngộ Chu hôn lên nước mắt trên gương mặt anh, vừa đắng vừa chát. Đều nói cá sẽ không rơi lệ, nhưng cá sống trong nước, ai có thể biết rốt cuộc nó có thể hay không rơi lệ đâu?

Không nhìn thấy liền mặc định là sẽ không, nhưng con cá nhỏ của cậu sống trong ao nước này của cậu, cậu tự nhiên có thể cảm nhận được nước mắt anh chảy ra.

Đèn đêm đầu giường tràn ra ánh sáng ấm áp nhu hòa, hơi hơi chiếu sáng hai người đang chồng lên nhau trên giường.

Tịch Kiến Kình thuận theo mà nằm trên giường, ngoan ngoãn mà chiều ý Trì Ngộ Chu hành động.

Một đôi mắt ướt dầm dề sạch sẽ thuần túy nhìn chăm chú vào cậu, bên trong tình yêu ngầm gặm nhấm người.

Trì Ngộ Chu cắn tai Tịch Kiến Kình, hơi hơi dùng chút lực, làm người ta cảm giác được đau đớn nhất định, mới buông ra nói: "Tiểu Ngư, hôm nay tôi từ sáng sớm bận đến tối, đừng nói với tôi, buổi tối còn phải tôi tới chủ động."

Tịch Kiến Kình lộ ra vẻ mơ hồ ngốc nghếch, nghi hoặc mà "A?" một tiếng. Hẳn là không phải điều anh nghĩ như vậy chứ?

"Trạng thái bình thường một chút," Trì Ngộ Chu nói. Vẻ ngu xuẩn này của tiểu ngư, nhìn thật sự rất thảm không nỡ nhìn. "Tiểu Ngư, cảm động, đừng đánh mất bản thân."

"Trì ca, tôi không có, anh không cần nhường tôi, tôi không ngại," Tịch Kiến Kình nói. Đối với vấn đề tư thế cơ thể, anh không nghĩ quá nhiều.

Có thể cùng Trì ca ở bên nhau liền rất tốt, trên dưới, có quan hệ sao? Không có. Chiếm hữu hay bị chiếm hữu, chỉ cần là Trì ca, liền không sao cả.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày này, anh có thể thản nhiên nói ra không ngại.

Chuyện quá khứ trên người anh khó tránh khỏi còn tàn lưu dấu vết, lại không phải có thể dễ dàng hủy diệt, cố tình có một người chính là ngoại lệ.

Anh có thể thản nhiên, có thể không e dè, là bao nhiêu may mắn, bao nhiêu vinh hạnh a.

"Ha," Trì Ngộ Chu nhẹ nhàng cắn cắn gương mặt Tịch Kiến Kình. Khóe mắt đuôi lông mày đều là sự tùy ý phóng khoáng.

Trong chớp nhoáng lại lần nữa thấy thiếu niên mười tám mười chín tuổi kia. Cậu cười nói: "Tiểu Ngư, đây không phải là cho hay không cho, là tôi muốn, cậu hiểu không?"

Tịch Kiến Kình ngơ ngẩn. Anh đã khóc quá nhiều lần trước mặt Trì ca, ngay cả chính anh cũng thấy làm ra vẻ, nhưng Trì ca tùy ý một hành động, một câu nói, đều làm anh động dung.

"Tiểu Ngư, cậu khóc đến giống như người đau là cậu vậy," Trì Ngộ Chu dùng ngón cái chà đi nước mắt anh, âm thanh là nghe được ra sự căng thẳng.

Động tác Tịch Kiến Kình dừng lại. "Trì ca, tôi làm anh đau sao?"

"Không có," Trì Ngộ Chu phản bác. "Đừng dừng lại, treo người khó chịu, dứt khoát một chút."

Tịch Kiến Kình vẫn là đem động tác thả đến càng nhẹ, chặt chẽ mà quan sát thần sắc, động tác của Trì Ngộ Chu.

Anh không muốn cậu khó chịu, trong lòng anh biết rõ ràng, Trì ca là vì chiếu cố anh, mới có thể nói những lời này.

Biểu tình Trì Ngộ Chu khó nén. Cậu có lý do hoài nghi người trên người là cố ý, các phương diện đều chiếu cố đến, cố tình động tác lại quá chậm chạp, làm người ta nửa vời.

Tịch Kiến Kình ở trước khi Trì Ngộ Chu còn chưa mở miệng, liền kịp thời điều chỉnh động tác.

Anh hoàn toàn không suy xét cảm thụ của chính mình, chỉ toàn tâm toàn ý chiếu cố Trì Ngộ Chu.

Mồ hôi và hơi nóng hun đỏ làn da anh, ráng mây đỏ lan tràn trên da ngọc, vàng ra màu đỏ động lòng người.

Mồ hôi chảy ra trên làn da màu mật của Trì Ngộ Chu, giống như mật ong cùng cực nóng chậm rãi hòa tan, dính dính ẩm ướt.

Bên ngoài phòng gió tuyết dần dần nhỏ, trời đất yên tĩnh, đối lập vừa vặn với sự ấm áp và động tĩnh trong phòng.

...

Bánh kem làm món ăn khuya sau khi vận động. Tịch Kiến Kình ăn rất ngon miệng, vị hạt dẻ nồng đậm, cảm giác đầy đặn, vừa thơm vừa ngọt.

Trì Ngộ Chu lười biếng dựa làm trên ghế sô pha. Lần đầu trải nghiệm tốt hơn trong tưởng tượng.

Ánh mắt không tự chủ dừng lại trên người Tịch Kiến Kình. Cậu thì rất thoải mái, tiểu ngư lại không nhất định. Điều này không vội, có thể từ từ.

"Trì ca, ăn một miếng," Tịch Kiến Kình đưa bánh kem tới bên miệng Trì Ngộ Chu, trên mặt là nụ cười tươi đẹp, thuần túy vui vẻ hạnh phúc.

Trì Ngộ Chu mở miệng ngậm lấy miếng bánh kem này, ngon miệng hơn mong đợi. Cảm xúc hơi tăng lên. Cậu có chút lý giải vì sao tiểu ngư lại thích đồ ngọt như vậy.

Bánh kem là loại sáu tấc, không lớn, nhưng chỉ một người ăn, vẫn là quá nhiều. Phần còn lại chỉ có thể cho vào tủ lạnh.

Chờ thu dọn xong hoàn toàn, lên giường, thời gian đã đến rạng sáng.

Sự sung sướng khi ăn bánh kem vừa rồi xua tan sự xấu hổ không tự nhiên.

Giữa sự yên tĩnh và bóng tối, suy nghĩ Tịch Kiến Kình không nhịn được phân tán, hồi tưởng lại giấc mộng xuân kiều diễm ám muội kia.

Người chậm rãi cuộn tròn lại, muốn giấu mình. Sao có thể... sao có thể thoải mái như vậy? Suýt nữa đã không kiểm soát được chính mình.

Một bàn tay chạm vào vai anh. Anh phản ứng rất lớn mà suýt nữa lăn xuống giường.

Trì Ngộ Chu không hiểu được tiểu ngư đang kinh hoàng cái gì, liền hỏi vấn đề này ra.

"Không, không có gì," Tịch Kiến Kình mới không dám nói ra ý nghĩ trong đầu mình đâu.

"Thôi, ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ miên man," Trì Ngộ Chu không tin lời ma quỷ của anh, nhưng cũng không cần thiết vạch trần.

Tịch Kiến Kình vĩnh viễn sẽ rung động vì sự ôn nhu chu đáo của Trì ca. Anh học sự ôn nhu của Trì ca, chỉ có thể học được vẻ ngoài, lừa gạt người ngoài, rốt cuộc sự ôn nhu đãi ngộ anh nhận được đều thiếu thốn đáng thương, nào có dư thừa có thể phân phát ra ngoài?

Tịch Kiến Kình trong mơ hồ tìm kiếm nguồn nhiệt, chậm rãi rúc vào lòng n.g.ự.c Trì Ngộ Chu, tay chân cùng sử dụng mà quấn lấy người.

Trì Ngộ Chu ôm chặt người trong lòng. Tiểu Ngư tốt như vậy, vốn nên được nhận vô số ôn nhu, sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế? Không nên như vậy, sao có thể như vậy đâu?

Hôm nay đúng là quá mức mệt mỏi, đêm này hai người đều ngủ rất sâu.

Ngày hôm sau không có gì bất ngờ xảy ra, thức dậy đã muộn, cũng may điều này không quan hệ.

Thong thả ăn sáng và trưa, đến rừng mai đỏ tản bộ thưởng cảnh.

Điện thoại Trì Ngộ Chu rung động, là có người gửi tin nhắn cho cậu.

"Tiểu Ngư, thời gian tụ họp bạn học đã định ra rồi," Cậu xem xong tin nhắn nói, "Ngay trong một tuần sau."

Tịch Kiến Kình gật đầu. Trải qua đêm qua, anh rất nhiều chuyện đều đã thông suốt, những việc có thể treo trong lòng anh thiếu đi lại thiếu, anh quả thực thỏa mãn không thể thỏa mãn hơn, cảm giác nhân sinh đều trọn vẹn.

"Tiểu Ngư, trạng thái hiện tại của cậu có chút đáng sợ," Trì Ngộ Chu bất đắc dĩ, như là bị kích thích đến ngẩn ngơ, cứ cười ngây ngô cười ngây ngô.

Tịch Kiến Kình hơi thu liễm, nhưng vẫn vô pháp thu lại nụ cười như tắm mình trong gió xuân kia. "Trì ca, anh nên hiểu tôi."

Anh lúc này hoàn toàn quán triệt câu nói kia: "Người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái."

Trì Ngộ Chu xem nhiều cũng cảm thấy không thành vấn đề, ngốc là ngẩn ngơ một chút, nhưng rất đáng yêu. "Muốn khi nào trở về?"

"Được thôi, Trì ca quyết định là được," Tịch Kiến Kình hoàn toàn không có nguyên tắc của riêng mình.

Trì Ngộ Chu thật lo lắng tiểu ngư trạng thái này ra cửa đã bị người lừa, "Được, vậy lại chơi thêm hai ngày," Cậu phải làm tiểu ngư mau chóng thoát khỏi trạng thái này, bằng không cũng không dám thả anh ra ngoài gặp người.

 

back top