Chương 8
Giết hai tên quản sự nhỏ thì tính là gì?
Súc Thanh nói có sách mách có chứng, lại có hai tên hộ vệ làm nhân chứng. Chỉ cần Minh Vương không truy cứu, chuyện này chẳng khác gì đánh hai cái hắt xì, không thể làm nên gợn sóng gì.
Nói cho cùng, Minh Vương chúa tể mọi thứ nơi đây, tốt xấu đều do một lời hắn quyết định.
Y cũng không tin Minh Vương sẽ vì chuyện nhỏ đó mà tức giận. Cơn giận lúc này, chủ yếu vẫn là vì bất mãn với chính y.
Cố tình xa lánh y nhiều ngày như vậy, kết quả y không những không đến xin tha nhận lỗi, mà còn chạy ra ngoài gây chuyện thị phi, Minh Vương sao có thể không tức giận?
Súc Thanh đứng dậy, chầm chậm bước đến trước mặt Minh Vương.
“... Điện hạ dù không tin ta, cũng nên tin tưởng những hộ vệ do chính mình chọn lựa chứ? Bọn họ nói là bảo vệ ta, nhưng thực ra lại chẳng bảo vệ được, cứ để mặc ta bị người khác ức hiếp.”
Minh Vương nheo mắt, cười lạnh.
Đôi lúc hắn còn bội phục con tiểu hồ điệp này.
Trông vẻ mặt vô tội và ấm ức là thế, nhưng trong tình huống này vẫn không quên mách tội.
Dù xảy ra chuyện gì, y cũng có thể kể lại thành tình huống có lợi nhất cho mình.
“Người khác ức hiếp ngươi?” Minh Vương hừ lạnh. “Nơi này còn ai có thể ức hiếp được ngươi?”
“Sao lại không có, bọn họ giáp mặt cười nhạo ta, nói ta bị Điện hạ ghẻ lạnh...”
Súc Thanh ngước mắt nhìn Minh Vương, khóe mắt đong đầy hơi nước đáng thương: “Ta còn tưởng rằng, Điện hạ sẽ không đến tìm ta nữa...”
Trong lòng tiếc nuối, mong thật sự không đến thì tốt.
Không đến thì thả y đi, y còn có thể sớm trở về tiên sơn.
Nhưng hai câu này, đã che giấu đi sự thật y không đến tìm Minh Vương nhận lỗi.
Tựa hồ không phải y không đi, mà là không có bất cứ chỉ thị nào của Minh Vương, y căn bản không dám qua.
Minh Vương nhướng mày, nắm lấy cổ tay y: “Chút mánh khóe nhỏ này của ngươi, thật sự nghĩ ta không nhìn ra?”
Giả vờ thuận theo ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại có chủ ý hơn bất kỳ ai.
Không ăn mềm cũng không ăn cứng.
Luôn khiêm tốn nghe lời dạy dỗ trước mặt, nhưng quay lưng đi thì quên sạch, còn chứng nào tật nấy.
Nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai dám như vậy trước mặt hắn.
Ngay cả thủ đoạn quyến rũ cũng đặc biệt như thế.
“Suốt ngày phạm sai lầm gây chuyện, làm nũng một chút là muốn lừa gạt qua loa? Ta thấy mấy ngày nay ngươi chẳng hề hối cải.”
Súc Thanh hừ lạnh trong lòng, hối cải gì chứ. Đều là đối phương chủ động tìm đến, nếu bọn người kia che giấu kỹ, y muốn bắt cũng không được.
Thấy Súc Thanh im lặng, Minh Vương dùng ngón tay còn lại nhéo cằm y: “Ngươi nghĩ bày ra bộ dạng đáng thương vô tội, rót cho ta chút thuốc mê, là ta có thể không so đo gì, tha cho ngươi sao?”
... Thuốc mê?
Súc Thanh suýt nữa không nhịn được nhíu mày, ai ngờ rót thuốc mê cho Minh Vương?
“Ỷ vào mình có chút nhan sắc, liền dùng gương mặt này quyến rũ mê hoặc ta. A, cũng đúng, rốt cuộc đây là thủ đoạn lợi hại nhất của ngươi.”
...
Chỉ riêng chuyện này, Súc Thanh là khó chấp nhận nhất.
Y trước nay không nghĩ đến việc quyến rũ Minh Vương.
Cho dù hiện tại có thể ỷ vào quyền thế Minh Vương mà cáo mượn oai hùm, không cần nhìn sắc mặt người khác, nhưng nếu có thể chọn, y thà làm lại chức vụ hầu hạ lúc trước, làm một hạ nhân có năng lực xuất chúng là được.
Y chỉ muốn yên ổn chờ kỳ hạn phạt kết thúc, rời khỏi nơi này.
Là Minh Vương đã làm cục diện biến thành cái bộ dạng y không thích.
Là Minh Vương tạo ra tất cả chuyện này, khiến địa vị y ở Minh Giới từ nay về sau trở nên khó xử.
Kết quả lại nói là y quyến rũ?
Súc Thanh hận không thể cũng cho Minh Vương một cái tát.
“Sao lại không nói? Ngươi không phải kẻ nhanh mồm dẻo miệng nhất, giỏi biện giải cho mình nhất sao?”
Nói thêm hai câu, đề tài liền không tránh được mà quay lại chuyện Súc Thanh tát Sơn Thần.
Điều Minh Vương để ý nhất, vẫn là Sơn Thần từng khởi lòng ham muốn với Súc Thanh.
“Hôm đó ngươi cũng dùng cách này đối phó lục đệ của ta sao?”
...
“Hắn không phải thứ tốt gì, ngươi chưa chắc đã trong sạch. Đổi trắng thay đen cũng là kỹ xảo ngươi quen dùng, giống như lần này vậy.”
“Không lẽ là ngươi muốn quyến rũ hắn không thành, sợ bị ta trừng phạt, cho nên mới...”
Bốp!
Minh Vương chưa kịp nói hết, ngay giây đó, Súc Thanh cảm thấy phẫn nộ dâng trào trong lòng, thiêu rụi hết thảy lý trí, cả người như bị ngâm trong bể lửa giận dữ. Đến khi phản ứng lại, cánh tay đã vung lên, bàn tay giáng mạnh xuống mặt Minh Vương.
Tiếng vang thanh thúy.
Lòng bàn tay Súc Thanh đau nhói từng cơn.
Sự im lặng vô tận bao trùm nỗi sợ hãi, bao phủ lấy khoảnh khắc này.
Rất lâu sau, giọng Minh Vương mới cất lên trước: “A.”
Ngón tay hắn khẽ chạm vào chỗ Súc Thanh vừa đánh, nơi đó đang nóng lên và đau rát.
Minh Vương không thể tin được chuyện vừa xảy ra, giận quá hóa cười: “Ngươi ngay cả ta cũng dám động thủ?”
...
Mồ hôi trên trán Súc Thanh chảy ra, lồng ngực phập phồng, trong đầu là những mảng trắng hỗn loạn.
Lời Minh Vương nói khiến y rất tức giận là thật.
Nhưng y làm sao có thể động thủ với Minh Vương?
Thật sự là chán sống sao?
Trong lòng Súc Thanh lập tức dâng lên vài phần hối hận, nhưng rồi lại cảm thấy không thể kiểm soát.
Cảm xúc vừa rồi đến rất bộc phát và đột ngột, như có ngọn lửa, một chút đốt từ bụng lên đầu, thiêu rụi hết thảy ý thức của y.
Khi phản ứng lại, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.
Làm sao bây giờ.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ.
Minh Vương sẽ không giết y chứ?
Chuyện này đừng nói là ghẻ lạnh, sợ là phải bị thiên đao vạn quả rồi bầm thây vạn đoạn.
Súc Thanh nhắm mắt, sau một lát hoảng loạn, cuối cùng vẫn ổn định lại.
Thôi.
Đánh thì đã đánh rồi, thời gian cũng không thể quay lại.
“... Ta vốn nghĩ, Điện hạ dù hung ác nghiêm khắc, nhưng vẫn có thể nói lý, phân rõ phải trái.”
Đúng như lời Minh Vương nói, bất kể xảy ra chuyện gì, y đều có thể biến tình huống thành có lợi nhất cho mình.
“Ta không thể rời khỏi Minh Giới, trêu chọc Sơn Thần Điện hạ để làm gì? Hôm đó rõ ràng là hắn tìm đến, khinh bạc ta trước. Còn về việc vì sao hắn muốn khinh bạc ta, đó là vì hắn và Điện hạ bất hòa, muốn lấy ta để làm Điện hạ ghê tởm thôi.”
Dù sao kết quả tệ nhất là bầm thây vạn đoạn, vậy chi bằng nói cho sảng khoái.
“Nếu ta và Điện hạ không hề quan hệ, chỉ là tạp dịch cấp dưới bình thường, Sơn Thần Điện hạ có đáng để tiếp cận ta không?”
“Hắn muốn nhằm vào ta sao? Rõ ràng hắn muốn nhằm vào Điện hạ, chỉ là không dám trực tiếp gây khó dễ Điện hạ, nên mới lấy ta ra tay.”
Súc Thanh không hề ngừng hơi, nói một tràng trôi chảy: “Đêm nay Điện hạ cũng vậy. Điện hạ đương nhiên hiểu rõ ý đồ của Sơn Thần Điện hạ là gì, chỉ là không dám đối đầu với hắn, nên lấy ta ra trút giận.”
“... Ta không dám đối đầu với hắn?”
Giọng Minh Vương âm trầm vang lên, cười như không cười, khiến lòng người phát sợ.
Tim Súc Thanh đập nhanh hơn, cảm giác bụng co thắt lại, cơ bắp toàn thân căng cứng.
Nhưng đã nói đến nước này, không còn đường rút lui nữa.
“... Chẳng lẽ không phải sao?”
Y lựa chọn nói tiếp.
“... Điện hạ biết rõ lỗi không phải do ta, lại giận cá đánh chó lên người ta, chẳng phải là vì kiêng dè Sơn Thần, lấy ta ra trút giận sao?”
“Ngươi biết mình đang nói gì không?”
Súc Thanh nuốt nước miếng: “... Ta biết mình đang nói gì. Còn Điện hạ, có biết mình đang làm gì không?”
“Điện hạ cứ trừng phạt ta, cứ chế nhạo ta, có tác dụng gì đâu? Dù hôm nay ta chết ở đây, Điện hạ thay người khác trong phòng, Sơn Thần Điện hạ liền sẽ thu liễm cầu hòa sao?”
“Trong phòng Điện hạ thay ai cũng vậy. Điện hạ nếu thật sự cảm thấy là ta sai, cùng lắm thì đem ta đưa cho Sơn Thần, có lẽ Sơn Thần vui lòng, về sau liền không gây khó dễ Điện hạ nữa.”
Nghe có vẻ như có ý châm ngòi ly gián, nhưng mối quan hệ giữa Sơn Thần và Minh Vương, không cần người khác châm ngòi, bản thân đã rạn nứt.
Súc Thanh nói hơi khoa trương, nhưng cũng đều là lời thật.
Là y vô duyên vô cớ bị Sơn Thần làm cho ghê tởm một trận, kết quả Minh Vương lại quay sang bôi nhọ y.
Y chịu không nổi.
Nói xong những lời này, họ đứng đối mặt nhau, như đang tiến hành một sự giằng co trầm mặc, không ai mở miệng nữa.
Thời gian càng lâu, lòng Súc Thanh càng bất an, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ai mà không sợ chết chứ.
Nếu thật sự vì một cái tát mà chết trong đêm nay, chính y cũng khó tha thứ cho sự bộc phát này.
Thế nhưng khi Súc Thanh nghĩ mình không thể tránh khỏi, Minh Vương lại không nói một lời mà xoay người bỏ đi.
Vạt áo tung bay, sải bước.
Chỉ là mang theo cơn giận rõ ràng, đánh bay cả bình phong và bàn ghế bên ngoài.
Tuy không biết tiếp theo sẽ thế nào, nhưng trước mắt ít nhất có một khe hở để thở.
Súc Thanh ngã ngồi bên mép giường, há miệng thở dốc, mới phát hiện cả người mình mềm nhũn, bụng càng đau quặn từng cơn.
Một lát sau, thị nữ cẩn thận bước vào dọn dẹp, còn bưng một chén nước đường cho Súc Thanh.
“Tiểu tiên... Điện hạ đã đi rồi, uống chút nước cho bớt sợ đi.”
Nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, thị nữ và hộ vệ đều bị kinh hãi không nhỏ.
Nghe được tiếng tát tai vang dội của Súc Thanh, càng kinh hoàng đến mức suýt hồn bay phách lạc.
Cứ tưởng Súc Thanh ít nhất sẽ thuận theo trước mặt Minh Vương.
Không ngờ y ngay cả Minh Vương cũng dám đánh.
Súc Thanh sắc mặt tái nhợt, lắc đầu: “Ta không muốn uống, mang xuống đi.”
Thị nữ không ép buộc, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Tiểu tiên... Ngươi làm sao có thể động thủ với Điện hạ?”
“Không nhịn được.”
...
Nhưng lần đầu tiên thấy Súc Thanh tái nhợt sợ hãi như vậy, thị nữ nghĩ y cũng đang sợ hãi, nên không nói thêm gì.
“Tiểu tiên mau nghỉ ngơi đi. Điện hạ chắc sẽ không trở lại đâu, lúc này chắc cũng đang nổi giận. Ngày mai lại đi tìm Điện hạ nhận lỗi nhé.”
...
Nhưng làm sao có thể ngủ được.
Súc Thanh nằm lên giường nhắm mắt, trong phòng khôi phục yên tĩnh, nhưng cảm xúc trong lồng ngực vẫn dâng trào phập phồng, hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Đến khi cuối cùng có chút mơ màng buồn ngủ, cửa phòng lại bị đá văng mạnh.
Gió lạnh mang theo sát ý lạnh buốt ùa vào.
Súc Thanh lập tức giật mình, bật dậy khỏi giường.
Quay người lại, liền đối diện với Minh Vương đầy rẫy sát khí.
Trên tay Minh Vương đang nắm một thanh trường kiếm, dưới ánh sáng mờ tối, thân kiếm phản chiếu ánh sáng âm u đáng sợ.
Súc Thanh lập tức trừng to mắt, cho rằng Minh Vương thật sự đến giết mình, theo bản năng co mình vào phía trong giường.
Nhưng giây tiếp theo, Minh Vương lại ném thanh trường kiếm trên tay xuống, mở miệng nói: “Ngươi nói đúng.”
...
Súc Thanh không hiểu, không dám trả lời, cho đến khi Minh Vương ném cả vật trên tay kia xuống.
Lúc này Súc Thanh mới chú ý, ánh mắt theo bản năng nhìn qua, đó lại là đầu của Sơn Thần.
Tim y như bị sét đánh kinh hãi dữ dội.
Súc Thanh cảm thấy một hơi thiếu chút nữa không thở ra được. Nhìn sang Minh Vương, y mới phát hiện trên quần áo hắn toàn là vết máu, trên mặt và tay cũng dính máu.
Súc Thanh trợn tròn hai mắt, ngoài việc hô hấp dồn dập, cứ thế ngây người nhìn Minh Vương, hoàn toàn không làm được phản ứng gì.
Lại nghe Minh Vương nói, ngay cả giọng nói cũng lộ ra luồng sát khí âm lãnh ẩm ướt.
“Ngươi nói đúng.” Minh Vương lặp lại lần nữa. “Kẻ ta nên trừng phạt nhất chính là hắn. Dám mơ ước đồ của ta, chết mấy trăm lần cũng không đủ.”
Súc Thanh chưa bao giờ giống như giờ phút này, cảm nhận rõ ràng thân phận của hắn, và nỗi sợ hãi mà hắn có thể mang đến.
Đây là chủ nhân Minh Giới.
Vị vương chưởng quản sinh tử vạn vật.
“Sự trừng phạt của ta dành cho hắn, chính là giết hắn.”
Minh Vương chỉ vào Súc Thanh: “Tiếp theo mới đến ngươi. Năm lần bảy lượt không nghe lời ta, gây chuyện thị phi, còn dám vươn móng vuốt với ta.”
...
“Chính ngươi nói xem, ta nên phạt ngươi thế nào mới vừa.”
...
Thấy Súc Thanh sắc mặt tái nhợt, mất hồn mất vía, thật sự bị dọa sợ, Minh Vương cười: “Là ta ngày thường quá dung túng ngươi, ngươi quả thật không biết, lúc ta thật sự nổi giận thì sẽ như thế nào.”
Minh Vương cởi áo ngoài, mang theo sát khí và mùi máu tươi tiến đến gần y.
“Sợ hãi sao?”
“Sợ là đúng rồi. Về sau phải nghe lời, đừng chọc ta nổi giận. Lại có lần sau, ta sẽ băm móng vuốt ngươi.”
Súc Thanh không hề phản ứng, càng không chống cự, quanh thân chỉ bị hàn khí Minh Vương mang đến vây quanh, đến nỗi chiếc áo mỏng bị xé rách cũng không hay biết.
Đến khi cơn đau không thể kể xiết kéo y về với thần trí, thân thể đã như bị đóng đinh trên giường, ngay cả hô hấp cũng khó nhọc.
Sát khí Minh Vương mang đến rất lạnh, nhưng thân thể lại rất nóng, khiến Súc Thanh cảm thấy vô cùng đau đớn.
Là trừng phạt.
Là thuần phục, là cảnh cáo.
Minh Vương bóp cổ y, không khiến y cảm thấy ngạt thở, nhưng cũng không làm y hô hấp quá thoải mái.
Súc Thanh toàn thân run rẩy, cuối cùng cũng có phản kháng: “... Không cần, buông tay! Ta không muốn như vậy!”
Đáng tiếc ngay cả bàn tay Minh Vương y cũng không chống cự nổi.
“Ngươi không xứng đòi hỏi bất cứ yêu cầu gì với ta, chẳng qua là món đồ ấm giường thôi. Ngươi nên may mắn là hiện tại ta còn tiếc chưa muốn giết ngươi, nếu không ngươi đã sớm bị ta băm rồi.”
Súc Thanh không nghe rõ gì, chỉ vùng vẫy muốn bò về phía trước, nhưng bất lực vì căn bản không thể cử động dù chỉ một chút.
“Điện hạ ta sai rồi, ta biết sai rồi. Ta cũng không dám nữa...”
Nước mắt vì cực độ sợ hãi tuôn rơi, Súc Thanh thật sự sợ hãi, lần đầu tiên tan vỡ xin tha như thế.
Minh Vương giữ chặt y không buông: “Biết sai là tốt, về sau phải nghe lời.”
“Tuy rằng ta còn tiếc chưa muốn giết ngươi, nhưng ta có thể làm cho ngươi sống không bằng chết.”
