TIỂU MỸ NHÂN ÁC ĐỘC LÀM MỌI CÁCH ĐỂ ĐƯỢC SỦNG ÁI

Chap 73

Chương 73

 

Câu trả lời này hoàn toàn khác với điều Súc Thanh dự tính.

Sững sờ một lúc lâu, Súc Thanh mới hoàn hồn. Dùng thái độ bình thường đối đãi Minh Vương nói: “... Điện hạ nếu có thể tuân thủ lời hứa, vậy ta liền an tâm rồi.”

Minh Vương trầm mặc một lát: “Kỳ thật ta cũng không muốn tuân thủ lời hứa này, chỉ là lời thề đã có hiệu lực, ta cũng không có lựa chọn.”

“...”

“Hiện giờ đều phải đi rồi, đời này sợ là...” Minh Vương dừng lại, dùng ngữ khí bình tĩnh: “Hôm nay có thể cùng ta nói chuyện thêm mấy câu không?”

Trong lòng Súc Thanh còn hoảng hốt, không thể tin được Minh Vương liền cứ như vậy đáp ứng rồi, sợ là đang nghẹn ngụm chiêu trò xấu xa khác. Nhưng Minh Vương cũng đã nói ra lời thề. Mặc kệ trong lòng hắn nghĩ làm như thế nào, trước mắt đều chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo đạo lời thề này.

Súc Thanh chậm rãi thở ra một hơi, mối hận tình rắc rối giữa bọn họ lâu như vậy, trước mắt rốt cuộc đã đến lúc kết thúc. Tâm thái liền không còn sự dao động lên xuống như lúc trước, nói thêm mấy câu nữa thôi, không có gì không thể tiếp thu.

“Minh Vương Điện hạ còn có lời gì, mời nói.”

“Ta muốn hỏi, mấy ngày nay biểu hiện của ta như thế nào, có làm ngươi vừa lòng chút nào không?”

“...”

“Những chuyện quá khứ kia không cách nào thay đổi, nhưng những điều ta đang làm hiện tại này, phải chăng có xóa bỏ được một chút nào không?”

Súc Thanh chỉ cảm thấy hô hấp thắt lại: “Chuyện đã đến nước này, Minh Vương Điện hạ còn hỏi những điều này, có phải là quá không cần thiết?”

“Với ta mà nói, rất cần thiết.”

“Về sau đều không thấy được nữa.”

“Cũng không nhất định.” Minh Vương rất nhanh nói.

Súc Thanh nghi hoặc mà nhíu mày, chẳng lẽ Minh Vương thật sự muốn đội lời thề vạn lôi xuyên tim mà đến gặp hắn sao.

“Hơn nữa ngươi sẽ vẫn luôn nhớ rõ ta, vĩnh viễn sẽ không quên ta.”

“...”

“Hy vọng ngươi nhớ tới ta thời điểm, sẽ cảm thấy ta không phải tồi tệ như vậy.”

Súc Thanh cười nhạo một tiếng: “Vậy những điều Minh Vương Điện hạ làm này sợ là còn chưa đủ.”

Minh Vương im lặng, sau đó cũng đi theo cười một chút: “Phải không... Ta còn tưởng rằng, mấy ngày nay biểu hiện không tồi.”

Tất cả lời cần nói đều đã nói đến đây là đủ rồi. Nên hoàn toàn đình chỉ.

Súc Thanh rất rõ ràng, giữa bọn họ không có sự cần thiết phải nói tiếp nữa, nói thêm mấy ngàn câu mấy vạn câu, cũng không có khả năng thay đổi chút nào.

Nhưng đột nhiên nghĩ tới Ân Vô Độ. Nếu là lần cuối cùng nhìn thấy Minh Vương, thì đó cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy “Ân Vô Độ”.

Súc Thanh minh bạch các loại đạo lý, có thể sử dụng các loại thủ đoạn, duy độc đối với tình cảm là không có cách nào. Từ trước đối với tiên quân là như thế này, hiện tại đối với Ân Vô Độ cũng giống nhau.

Trầm mặc thật lâu sau, Súc Thanh nặng nề thở dài, không đầu không đuôi mà đáp một tiếng: “... Có.”

Minh Vương ban đầu còn chưa phản ứng lại, mơ hồ một lúc lâu sau, mới hiểu được tiếng “Có” này là đang đáp lại điều gì, càng là kinh ngạc.

“Thanh Nhi...”

“Nhưng không phải đối với ngươi.” Súc Thanh lại rất nhanh nói, “Ngươi cũng không cần lại kêu ta Thanh Nhi.”

“...”

Không phải đối với hắn, còn có thể là đối với ai. Trừ bỏ Ân Vô Độ, còn có ai.

Minh Vương thật sự không rõ, chính mình chính là Ân Vô Độ, cái gì cũng chưa biến, sao lại trong mắt Súc Thanh, lại có thể phân thành hai người khác nhau để đối đãi.

Minh Vương bắt đầu chán ghét tầng thân phận này. Sớm biết lúc trước đã không bịa đặt ra cái gì chuyện xưa lung tung rối loạn.

Trực tiếp mang về Minh Giới không phải cũng đúng sao. Tuy rằng là phiền toái điểm, nhưng lúc trước muốn thừa dịp Súc Thanh mất ký ức khiến hắn trở thành vương phi của mình, hiện giờ cũng không phải do Súc Thanh muốn hay không muốn, có thể tiết kiệm càng nhiều phiền toái.

Đúng là tham cái nhỏ mà mất đi cái lớn.

Minh Vương nắm chặt nắm tay, trong lòng lại nhịn không được, cuối cùng cũng vẫn là toàn bộ nhịn xuống.

“Ngày sau nếu có chuyện gì yêu cầu ta hỗ trợ... Không cần khách khí, có thể trực tiếp đi Minh Giới tìm ta.”

“Tuy rằng ta không thể đi tìm ngươi, nhưng ngươi có thể tới tìm ta.”

“...” Súc Thanh lúc này mới minh bạch, lời “Không nhất định” Minh Vương nói trước kia là chỉ điều gì.

Lời thề càng cao thâm càng linh hoạt. Không thể trái lời, uy lực cường đại, nhưng chỉ cần tránh đi điều kiện kích phát, liền sẽ không dễ dàng có hiệu lực.

Cần phải làm Súc Thanh đi gặp Minh Vương? Việc này có khả năng sao?

Súc Thanh chỉ cảm thấy buồn cười: “Nghe ý tứ Minh Vương Điện hạ này, xem ra ta sau này sẽ gặp phải không ít phiền toái?” Khó trách Minh Vương cho đi thống khoái như vậy. Nguyên lai là đã kế hoạch hảo phải gây trở ngại cho hắn.

“Ngươi đừng hiểu lầm, ta sẽ không đối với ngươi làm cái gì.” Minh Vương nhìn về phía Súc Thanh, vội vàng bảo đảm.

“Ta sẽ không lại làm bất luận chuyện gì thương tổn ngươi, ngươi tin tưởng ta.”

Súc Thanh tránh đi tầm mắt, mặc không lên tiếng.

“Còn có Du Nhi... Ngươi nếu là nhớ hắn, cũng tùy thời có thể hồi Minh Giới xem nó.”

Hồi Minh Giới. Hồi. Thật là một từ thật kỳ lạ.

Nguyên lai hắn đi Minh Giới, là có thể dùng từ “Hồi” này sao?

“Xin cảm ơn ý tốt của Minh Vương Điện hạ, nhưng những điều Điện hạ nói này, ta đại khái là không dùng được.”

Súc Thanh không chút lưu tình mà trả lời: “Đối với ta mà nói, Minh Giới chỉ là một cái nhà giam tràn ngập sự nhục nhã thôi... Hồi? Ta sợ là không dùng được từ như vậy, ta cũng đã nói qua, đứa nhỏ này chỉ là một nghiệt chủng, ta sẽ không lại muốn gặp nó.”

Lại là nghiệt chủng. Mỗi lần nghe xưng hô này về con bọn họ, Minh Vương trong lòng tựa như bị thứ gì nắm chặt khó chịu.

“Mấy ngày nay, ngươi không phải cũng rất thương yêu nó sao, sao lại lại gọi nó như vậy?”

“Điện hạ đừng hiểu lầm, mấy ngày nay nuôi cái gì đều sẽ có tình cảm, để ta nuôi cái gì đều giống nhau, nhưng nghiệt chủng chính là nghiệt chủng, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Lòng Súc Thanh đau đớn, lại cũng chỉ có thể đem lời như vậy nói ra. Nếu không bị Minh Vương nhìn ra nhược điểm, tương lai khẳng định sẽ lấy đứa bé tới đối phó hắn.

“Thời gian đã không còn sớm, lời nói cũng đủ nhiều, Minh Vương Điện hạ mời trở về đi. Thời gian còn lại ta muốn thu thập hành lý, tiện cho ngày mai lên đường.”

Nói tới cuối cùng, không khí lại có vài phần khẩn trương. Không có tan rã trong sự không vui nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng thật sự không thể xưng là hòa hợp, Súc Thanh rốt cuộc là mở miệng đuổi Minh Vương.

Mà biểu hiện Minh Vương ngày này cũng khiến Súc Thanh ngoài ý muốn. Thật đúng là đem sự thâm minh đại nghĩa kiên trì tới giờ khắc cuối cùng, chưa nói nửa câu uy hiếp đe dọa, kết thúc bằng thể diện nên có.

Súc Thanh muốn hắn đi, Minh Vương liền thật sự đi rồi. Lần cuối cùng gặp mặt, so trong tưởng tượng Súc Thanh bình tĩnh hơn. Thậm chí là một trong số ít lần bình tĩnh sau khi bọn họ quyết liệt.

Tuy rằng Súc Thanh luôn cảm thấy Minh Vương sẽ không thật sự cứ như vậy thiện bãi cam hưu (chịu bỏ qua), nhưng hắn xác thật hết cách rồi. Đoán không được dưới lời thề như vậy, Minh Vương còn có thể có chiêu thức gì, cũng phòng bị không đến Minh Vương sẽ dùng chiêu thức nào.

Nghĩ kỹ sau, đến buổi chiều, Súc Thanh rốt cuộc bắt đầu sửa sang lại hành lý. Hắn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, chuẩn bị trước tiên ở nhân gian khắp nơi đi dạo, như vậy vàng bạc tài bảo ắt không thể thiếu, Súc Thanh mang nhiều nhất chính là ngân phiếu.

Xuân Lê ở bên cạnh nhìn, nước mắt lưng tròng, sắp khóc: “... Tiểu Tiên, thật không thể mang theo ta sao?”

Không có khuyên bảo Súc Thanh lưu lại, chỉ hỏi Súc Thanh có thể hay không mang nàng cùng nhau.

Nhớ tới đối thoại như vậy, khi ở Minh Giới cũng từng có một lần, khi đó vì làm Xuân Lê vì chính mình truyền tin, Súc Thanh còn dối trá mà đáp ứng qua.

Hiện tại không giống nhau. Súc Thanh nói thẳng: “Ta nhưng không có bản lĩnh mang ngươi đi, trừ phi ngươi có thể khiến Minh Vương nguyện ý thả ngươi đi, thì ta có thể miễn cưỡng mang theo ngươi.”

“...”

“Lại nói, ngươi vì cái gì muốn theo ta đi?” Súc Thanh hỏi, “Ở Minh Giới không tốt sao, đi theo ta nhưng không thoải mái như ở Minh Giới.”

Xuân Lê do dự, uyển chuyển mà tỏ vẻ: “Ta chỉ là, thói quen hầu hạ Tiểu Tiên... Đi theo Tiểu Tiên cũng an toàn, còn tự do... Ta cũng muốn, có cơ hội nói, có thể đi bên ngoài nhìn xem...”

Súc Thanh nghe hiểu. Đơn thuần là Minh Vương quá tàn bạo, trước kia nàng sợ hãi, hiện giờ càng sợ hãi.

Nhưng còn chưa kịp nói cái gì, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiên nhạc long trọng rộng lớn. Súc Thanh từng ở Tiên Sơn nghe qua một lần. Lần đó tiên quân thăng phẩm giai, người hầu cùng sứ giả Thiên Đế đến phóng, tiến đến truyền đạt ý chỉ Thiên Đế.

Nhưng nơi này là Nhân Gian a, sao lại đột nhiên xuất hiện?

“Là tiên nhạc? Nơi này sao lại có tiên nhạc?” Xuân Lê tò mò hỏi, “Tiểu Tiên, ngươi nghe được sao?”

“... Đi ra ngoài nhìn xem.”

Chờ Súc Thanh đi đến ngoài phòng, mây trắng bảy màu sặc sỡ tầng tầng lớp lớp đang hướng sân hắn rơi xuống. Sứ giả Thiên Đế đạp tường vân mà đến, chậm rãi giáng xuống giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống nhìn Súc Thanh.

Súc Thanh trực tiếp lâm vào ngây người, căn bản vô pháp hoàn hồn. Xem tư thế này, thế nhưng thật là tới tìm hắn.

Khí thế rộng lớn tiên nhạc, sứ giả đằng vân giá vũ, trong không khí còn tràn ngập một cổ hương khí trang nghiêm thần thánh xa lạ. Cùng hắn ở Tiên Sơn kiến thức qua giống nhau như đúc.

“Thiên Đế có chỉ, Tiểu Tiên còn không mau mau tiếp chỉ?” Thanh âm mang theo tiếng vọng chấn động, quả thực giống như nổ tung trong đầu Súc Thanh.

Súc Thanh vội vàng hoàn hồn, khom lưng hành lễ: “... Súc Thanh tiếp chỉ.”

“Truyền ý chỉ Thiên Đế ——”

“Tiểu điệp tiên Súc Thanh phụ tá Minh Vương có công, Trẫm niệm ngươi phẩm tính cao khiết, công tích trác tuyệt, đặc ban chỉ này, chiêu cáo Tam Giới, sắc phong ngươi là Vân U Thương Hải Chân Quân, ban Vân U Tiên Cảnh làm đất phong của ngươi, mong ngươi không phụ tâm Trẫm, khâm thử!”

Mỗi chữ đều giống từng nét bút khắc vào trong óc Súc Thanh, nghe được rõ ràng như vậy, lại làm hắn không dám tin tưởng. Tim đập mãnh liệt nhảy lên, là tốc độ cùng tần suất chưa từng có.

Đáp lời thời điểm, Súc Thanh ngay cả thanh âm đều đang run: “... Súc Thanh định không phụ tâm ý Thiên Đế, xin lấy cái chết báo đáp.”

Một tiểu hồ điệp dựa vào chính mình tu luyện thành tiên. Ở Tiên Giới, chỉ là quản sự nho nhỏ trên một tòa Tiên Sơn nào đó. Ở Minh Giới, là người hầu nam nhậm người khinh thường giẫm đạp.

Hiện giờ thế nhưng lắc mình biến hóa trở thành Chân Quân. Có được thân phận địa vị giống như tiên quân, còn có được đất phong của chính mình. Chỉ bằng chính mình tu luyện, Súc Thanh đều không dám tưởng yêu cầu bao lâu... Mấy ngàn năm? Không, mấy vạn năm?

Mà hiện giờ chỉ dựa vào một tấm ý chỉ Thiên Đế.

Súc Thanh đương nhiên có thể đoán được đây là bút tích Minh Vương, nếu không Thiên Đế sao có thể chú ý tới hắn, còn cố ý bịa đặt hắn công tích trác tuyệt, phẩm hạnh cao khiết?

Nực cười biết bao. Súc Thanh chính mình nghe đều cảm thấy buồn cười. Muốn đổi những người khác nói thẳng như vậy, Súc Thanh khẳng định sẽ cảm thấy đây là đang trào phúng chính mình.

Nhắm mắt lại, hít sâu, lại mở mắt ra, cảm giác choáng váng không chân thật lại vẫn là mãnh liệt như vậy.

Thiên Đế thế nhưng phong hắn là Chân Quân. Nguyên lai khi loại chuyện này phát sinh, cũng sẽ không giống như ảo mộng hư ảo, Súc Thanh chỉ là khiếp sợ, là choáng váng, cùng với sự mừng như điên vô cùng vô tận.

Hắn thế nhưng cũng có thể trở thành Chân Quân.

Đó là dựa vào Minh Vương có được thì như thế nào? Hắn bị Minh Vương đùa bỡn tra tấn, bị lăn lộn đến mình đầy thương tích, có được sự bồi thường cao như vậy là điều hắn đáng được.

“Vậy mời Chân Quân tùy bọn ta khởi hành, tức khắc đi trước đất phong.”

Nhưng những lời này làm Súc Thanh từ sự chấn động nhảy lên trong suy nghĩ nhặt về vài phần lý trí. “... Hiện tại?”

Sứ giả đáp: “Đúng là hiện tại.”

“...”

Tiểu gia hỏa còn ở trong phòng ngủ, dựa theo kế hoạch ban đầu Súc Thanh, đêm nay vốn nên bầu bạn nó qua đêm cuối cùng. Sau đó thừa dịp nó còn chưa có tỉnh, làm Xuân Lê đem nó ôm về Minh Giới, đỡ phải nó thanh tỉnh khi khóc nháo.

“Hay là Chân Quân hiện tại không tiện?”

Nhưng đã quyết định phải đi, nhiều một đêm thiếu một đêm còn có cái gì khác nhau. Tiểu gia hỏa còn ngủ, hiện tại làm theo là thời cơ rất tốt.

Tựa như hắn nói với Minh Vương, phải đợi chuẩn bị tốt lại đi, kia vĩnh viễn chuẩn bị không tốt, vĩnh viễn đi không được.

Giờ khắc này trước mắt phát sinh, chính là thời khắc thích hợp nhất.

“... Không.” Súc Thanh nghiêm mặt nói, “Hiện tại đi thôi.”

back top