Chương 70
Lời lẽ Súc Thanh sắc bén, thái độ kiên định, nhưng nói nhiều như vậy, đều chỉ nhằm biểu đạt một ý tứ —— hắn phát ra từ nội tâm ghét bỏ Minh Vương, càng ghét bỏ mối quan hệ đã từng có với Minh Vương, tuyệt đối không thể nào xóa bỏ và tha thứ.
Minh Vương ngồi bất động, dáng người nhìn qua uy vũ thẳng tắp, nhưng trên thực tế đã cứng đờ, không thể cử động.
Hắn nên làm sao nói cho Súc Thanh, kỳ thật sớm trước khi Súc Thanh thoát ly Minh Giới, mình đã vì hắn rung động. Lại nên làm sao làm Súc Thanh biết, lúc trước từ tiên sơn xuống dưới, ôm hắn đang thoi thóp hơi tàn, nội tâm mình đã thống khổ tuyệt vọng đến mức nào.
Chỉ là Minh Vương không nói nên lời. Cổ họng trên dưới phiên động, Minh Vương chậm rãi nói: “Ta biết, trước kia là ta không tốt... Đã từng đối xử với ngươi như vậy, ta cũng thực hối hận.”
Một lần nữa hồi tưởng lại đủ loại chuyện đã xảy ra ở Minh Giới, đối với Minh Vương mà nói, tựa như tự mình xét xử tội nghiệt của chính mình. Mà Minh Vương vô pháp hồi tưởng lại, là bởi vì hắn rõ ràng nhất, lúc ấy chính mình không có bất kỳ khổ trung nào, không có bất luận lý do nào có thể dùng để biện giải, không có bất kỳ đạo lý gì.
Hắn chính là xem trọng Súc Thanh, cảm thấy thú vị hay ho, muốn dùng để giết thời gian, cho nên mới cường ngạnh và tàn nhẫn đối đãi Súc Thanh như vậy. Giống như Súc Thanh nói, nếu có người đối đãi hắn như vậy, Minh Vương khẳng định trực tiếp giết chết đối phương, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho.
“Sau này ta mới ý thức được, ta đối với ngươi là chân tình, chỉ là...”
Súc Thanh lạnh lùng cười ngắt lời: “Chân tình? Hai chữ này xuất hiện trong miệng Minh Vương Điện hạ, thật là hiếm lạ và quý giá.”
“...”
“Đáng tiếc, ta không tin.”
Cho nên có hiếm lạ hay quý giá đến mấy cũng vô dụng. Nếu Súc Thanh không tin, chân tình chính là một khối thịt thối.
Minh Vương vội hỏi: “Vì sao không tin?”
Súc Thanh trả lời: “Chân tình là thứ có thể dễ dàng thay đổi sao? Sợ chỉ là ảo giác của Minh Vương Điện hạ thôi.”
“... Nếu không phải chân tình, ta vì cái gì phải mất công đem ngươi cứu trở về! Vì cái gì muốn cho ngươi ở lại nơi này, hao hết tâm tư giấu giếm thân phận! Hiện giờ lại vì cái gì ở trước mặt ngươi, mặc ngươi động thủ, hướng ngươi cúi đầu, giải thích tất cả những điều này!”
“...”
Một đoạn lời nói lớn tiếng đập lại, cũng không phải là không hề có đạo lý, Súc Thanh ngây người, thiếu chút nữa đã bị lừa vòng vào, không lập tức trả lời. Vừa ý thức được Minh Vương đem việc “giấu giếm lừa gạt” cũng phân loại vào nguyên do của chân tình, Súc Thanh lại cảm thấy buồn cười, tỉnh táo lại.
“Có lẽ đúng là ảo giác do chấp niệm của Minh Vương Điện hạ quá sâu thôi.”
“Từng cho rằng ta là chân tình khuất phục, kết quả phát hiện lòng ta vương vấn người khác, Điện hạ đại khái chỉ là không tiếp thu được... Rốt cuộc đối với Điện hạ mà nói, muốn được cái gì cũng quá dễ dàng, ngẫu nhiên toát ra một thứ không chiếm được, tự nhiên sẽ có ảo giác lẫn lộn.”
Nghe Súc Thanh nói xong câu đầu tiên, Minh Vương liền muốn ngắt lời —— cái gì mà ảo giác không ảo giác, chẳng lẽ hắn lại ngay cả cảm nhận này cũng không phân biệt rõ ràng sao? Nhưng tiếp theo nghe được Súc Thanh lại nói “Trong lòng vương vấn người khác”, Minh Vương nháy mắt trầm mặc, trái tim tựa như rơi vào hầm băng, nhanh chóng liên lụy toàn bộ thân mình lạnh toát.
Qua một hồi lâu, sự không cam lòng phẫn nộ thiêu đốt lên, mới làm cơ thể hắn có vài tia hồi ấm, có thể một lần nữa nói chuyện.
Minh Vương lạnh lùng hỏi: “Trong lòng ngươi hiện tại, còn vương vấn vị tiên quân kia sao?”
“...”
Đây cũng là vấn đề nằm ngoài dự kiến của Súc Thanh. Hắn đem điểm nguyên nhân này thêm vào trong đó, nói một thông như vậy, kết quả Minh Vương thế nhưng chỉ bắt được điểm vấn đề này?
Tiên quân. Nghe thấy xưng hô này, lòng Súc Thanh vẫn là sẽ hoảng hốt. Hắn đột nhiên ý thức được, vấn đề mình dùng để chất vấn Minh Vương đều không thể thuyết phục chính mình —— chân tình chính là thứ có thể dễ dàng thay đổi.
Trước kia hắn coi tiên quân như quang minh, như hy vọng, bày biện tại nơi thần thánh không tì vết nhất trong nội tâm. Nhưng hiện tại nghĩ đến chính mình từng động chân tình vì một người như vậy, Súc Thanh chỉ cảm thấy khó chịu, giống như có con ruồi bay vào miệng, cảm giác ghê tởm không nói nên lời.
Có lẽ nên trả lời “Đúng vậy”, bởi vì đây là câu trả lời đơn giản nhất, thừa nhận xong, sau này còn có thể lấy ra dùng vô số lần, chặn lại bất luận vấn đề gì của Minh Vương.
Nhưng chân tình lại là thứ vô pháp vi phạm. Qua đi hắn không có cách nào khống chế sự ngưỡng mộ đối với tiên quân, làm ra sai lầm khó có thể vãn hồi. Hiện giờ như cũ vô pháp khống chế chân tình, cấp không ra câu trả lời tỏ vẻ thừa nhận.
Bởi vì hắn không phải. Cho dù là giả, hắn đều không muốn ngụy trang sự rung động này.
Nhưng mà sự trầm mặc này rơi vào trong mắt Minh Vương, liền thành sự thừa nhận không thể phủ quyết.
“A, trong lòng ngươi quả nhiên còn có hắn!”
“...” Súc Thanh nhíu mày, nhưng càng không thể hướng Minh Vương giải thích.
Bằng không sẽ thành cái gì?
Giọng Minh Vương không kiềm chế được mà lớn hơn, “Hắn có cái gì tốt! Một tên ngụy quân tử giả dối, lại còn vô dụng như vậy!”
“Lẽ ra ta nên đánh chết hắn sớm hơn! Hắn không nên tồn tại!”
Minh Vương tức giận đến đứng lên, tức giận đến đi qua đi lại vài vòng trong phòng sau, mới một lần nữa ngồi xuống trước mặt Súc Thanh.
“Không quan hệ, ngươi trong lòng có hắn cũng tốt, dù sao ta sẽ làm hắn ở trong lòng ngươi biến mất!”
Súc Thanh cũng không biết là nơi nào kích thích tới Minh Vương, phản ứng đột nhiên liền trở nên lớn như vậy. “Ngươi nói đúng, ta muốn cái gì là có thể được cái đó! Ta muốn được ngươi, ta cuối cùng cũng nhất định sẽ được!”
“Ngươi không tin chân tình của ta, kia ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!”
Nhưng Súc Thanh cảm thấy Minh Vương như vậy quả thực không thể hiểu được, thanh âm cũng nhịn không được nổi lên: “... Ta không cần! Ta nói không cần, ta không tin!”
“Ân Vô Độ thì ngươi có thể tin, đổi thành ta ngươi lại không tin!”
“Đừng nhắc lại Ân Vô Độ, hắn là ngươi giả bộ lừa gạt ta! Đều là giả!”
“Tất cả những chuyện chân thật phát sinh qua, sao lại là giả!”
“...”
Nói tới nói lui, đề tài dường như lại quay về điểm xuất phát, như bị quỷ đánh tường, không thoát ra được. Mà cảm xúc hai người đều có chút dâng cao, lồng ngực Súc Thanh phập phồng, hận không thể một đao đâm Minh Vương một nhát, lại muốn một cái tát phiến Minh Vương trở về Minh Giới.
Đang lúc sắp sửa mắng to Minh Vương như vậy, trong nôi đột nhiên truyền đến tiếng động của tiểu gia hỏa. Mấy câu phía sau giọng đều không nhẹ, ai cũng chưa thể khắc chế cảm xúc, cuối cùng vẫn là đánh thức tiểu gia hỏa đang ngủ say này.
Tiểu gia hỏa tựa hồ sắp khóc ra, nức nở vài tiếng, thanh âm thấp thấp, đảo không nặng, vẫn là đứt quãng.
Súc Thanh cùng Minh Vương nghe được âm thanh đứa bé, lại đều lập tức hoàn hồn bình tĩnh, nháy mắt ngậm miệng, ai cũng chưa lại phát ra tiếng động.
Hoàn cảnh khôi phục một mảnh yên tĩnh. May mắn tiểu gia hỏa chỉ "ô a ân nha" mà vang lên vài tiếng, sau đó tiếp tục ngủ, không có làm lớn chuyện.
Súc Thanh nhẹ nhàng thở ra. Sau đó đè thấp tiếng nói, hướng Minh Vương nói: “... Ngươi đi đi, hiện tại liền đi, ta không nghĩ lại nhìn thấy ngươi!”
“...”
Minh Vương nhìn qua cũng không cam tâm cứ như vậy rời đi, rõ ràng còn có chuyện muốn nói. Nhưng chính mình cũng biết, tình huống trước mắt không thích hợp nói thêm gì nữa, nếu thật đánh thức tiểu gia hỏa, kia mới là một trận đại kiếp kinh thiên động địa khác.
Hơn nữa đêm nay chính mình cũng có chút xúc động. Vốn dĩ không nên như vậy. Nhưng phát hiện Súc Thanh trong lòng còn vương vấn vị tiên quân đáng chết kia, cái này kêu Minh Vương làm sao có thể nhịn xuống? Hắn căn bản nhịn không được, vừa rồi đã là kết quả của việc có lý trí khống chế, nếu không hắn đã sớm toàn bộ bùng nổ.
Minh Vương không cam lòng, lại cũng không thể làm gì: “... Ta đi về trước.”
Sau đó đứng lên, bước chân chậm rãi hoạt động rời đi. Toàn bộ hành trình lưu luyến từng bước, nhìn nhìn Súc Thanh, nhìn nhìn đứa bé, đến cửa ngắn ngủn này vài bước đường, hận không thể đi một đời.
Súc Thanh xem đến trong lòng bốc lên lửa, hận không thể đem gối đầu ném qua đi, trực tiếp nện chết Minh Vương mới tốt. Cũng may trước khi hắn thực thi ý niệm bạo ngược như thế, Minh Vương rốt cuộc đi ra ngoài.
Chính là bị náo loạn một trận như vậy, tức giận đến Súc Thanh toàn bộ đầu óc tỉnh táo, rất khó lại đi vào giấc ngủ. Mãi đến khi chân trời hửng sáng, một tia ánh sáng chiếu vào trong phòng, hắn mới ngủ lại được.
Một giấc này tỉnh lại, canh giờ liền muộn, đã tiếp cận giữa trưa.
Cổ họng Súc Thanh khô khốc như bốc khói, khi nuốt nước miếng còn mang theo cơn đau không thể xem nhẹ —— lúc này mới nhớ lại, tối hôm qua hắn chính là bị khát tỉnh. Ai ngờ Minh Vương sẽ ngồi ở mép giường hắn, dọa hắn một cú sốc. Sau lại còn khiến người sinh khí như vậy, mình không chỉ lại lãng phí nước miếng mà cãi nhau một trận với hắn, còn hoàn toàn quên muốn uống nước chuyện này.
Càng tức. Súc Thanh vừa tỉnh dậy chính là tức giận.
Uống hai chén nước, lúc này mới miễn cưỡng áp xuống sự khô ráo và đau đớn trong cổ họng, chính là khi mở miệng nói chuyện, giọng Súc Thanh thực khàn.
“... Du Nhi đâu? Nó đi nơi nào?” Súc Thanh không gọi nhũ danh mình đặt, cuối cùng vẫn là lựa chọn dùng tên do Thiên Đế đặt để gọi tiểu gia hỏa. Rốt cuộc thời gian bọn họ ở chung rất ngắn ngủi, không cần thiết làm đứa bé quen thuộc một cái tên về sau lại nghe không được.
Xuân Lê trả lời: “Điện hạ ôm đi ra ngoài, sợ quấy rầy Tiểu Tiên nghỉ ngơi, cho nên Tiểu Thế Tử vừa tỉnh liền ôm đi ra ngoài, hiện tại Điện hạ đang bồi nó chơi đâu.”
“Tiểu Tiên, giọng ngươi hôm nay thật kỳ quái, chẳng lẽ là cảm nhiễm phong hàn, có cần tìm đại phu đến xem không?”
Súc Thanh lắc đầu: “... Không phải, không cần, ta nào có yếu ớt như vậy.” Hắn biết rõ chính mình không phải phong hàn, chỉ là đơn thuần bị Minh Vương làm cho tức mà thành.
Vốn tưởng rằng đêm khuya náo loạn một màn như vậy, hôm nay Minh Vương sẽ ngại ngùng tái xuất hiện. Hắn thật đúng là xem nhẹ độ mặt dày của Minh Vương.
Súc Thanh tắm rửa thay quần áo, ăn chút gì, lại uống xong thuốc sau, vừa đi tới cửa, liền thấy Minh Vương đang bồi tiểu gia hỏa chơi đùa trong sân. Trên mặt đất phô mở một khối thảm da thú lớn, mặt trên đặt các kiểu đồ chơi, tiểu gia hỏa đang bò tới bò lui, bò đến quên hết tất cả, phi thường vui vẻ, thường thường còn ngẩng đầu hướng Minh Vương cười cười.
Cảnh này làm Súc Thanh xem ngây người. Tiểu gia hỏa này, nhìn qua quả thực cùng Minh Vương vô cùng thân thiết, nơi nào thấy được bộ dáng ngày thường luôn muốn khóc đuổi người còn không chịu bị ôm?
Cho nên mặc dù không có chính mình, nó vẫn có thể cùng Minh Vương sinh hoạt rất tốt? Chỉ là trong tình huống có lựa chọn tốt hơn, nó sẽ không chút do dự từ bỏ cái tương đối không tốt kia?
Mới lớn bao nhiêu, cư nhiên liền có bản năng như vậy sao?
Súc Thanh không thể nói là tâm tình gì, một mặt cảm thấy buồn cười, muốn cảm khái một câu không hổ là con mình, điểm này thật đúng là không thể nào nói. Nhưng một mặt lại là sự mất mát đau đớn khó có thể miêu tả, hóa ra trong lòng tiểu gia hỏa, chính mình cũng không phải không thể thay thế, vẫn có thể tùy thời bị từ bỏ.
... Thôi. Đây không nên là chuyện tốt sao? Chờ đến lúc chia lìa, tiểu gia hỏa rất nhanh là có thể thích ứng cuộc sống không có chính mình, mà chính mình cũng không cần vì tiểu gia hỏa lo lắng cái gì...
Súc Thanh đứng ở cửa nhìn trong chốc lát. Bởi vì có Minh Vương ở, hắn không tính toán đi qua, chính mắt xác nhận đứa bé cùng Minh Vương ở bên nhau cũng rất vui vẻ sau, liền chuẩn bị xoay người về phòng.
“Tiểu Tiên, ngươi không qua đó sao?”
Súc Thanh lắc đầu: “... Thôi, có chút mệt, ta muốn lại ngồi trong chốc lát.”
Đã có thể ở khoảnh khắc Súc Thanh sắp sửa xoay người, đứa bé quay đầu ngẩng mặt, đột nhiên phát hiện hắn. Đôi mắt to đen nhánh ngập nước nháy mắt tỏa sáng.
“A ngô! Phốc phốc! A ân!” Trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái, lại cười rộ lên, nhìn qua rất nỗ lực mà ở khiến cho Súc Thanh chú ý.
Bước chân Súc Thanh dừng lại, không thể xoay người, sau đó liền cùng tầm mắt Minh Vương quay đầu lại đối diện.
“...” Có khi Súc Thanh cũng nghĩ, muốn thật có thể lại lần nữa mất trí nhớ thì tốt rồi, kia hắn nhất định phải quên Ân Vô Độ, đỡ phải chính mình lại vì sự tồn tại của “người này” mà do dự hoang mang.
Súc Thanh vẫn là xoay người vào nhà.
Nhưng mới vừa bước ra hai bước, bên ngoài liền truyền đến tiếng khóc kinh thiên động địa của tiểu gia hỏa, không biết còn tưởng rằng là giết heo, cách xa như vậy, Súc Thanh đều cảm thấy ồn ào.
... Quả nhiên là con hắn a. Không thấy mình muốn thì thôi. Một khi nhìn thấy, kia nghĩ mọi cách cũng muốn được. Chỉ là tiểu gia hỏa còn quá nhỏ, không có biện pháp khác, biện pháp duy nhất chính là nháo.
Ai làm nó nháo hữu dụng đâu.
Súc Thanh luôn nghĩ thời gian ở chung không nhiều lắm, đối với nó có thể tốt một chút là một chút đi. Minh Vương càng không cần phải nói, ngày thường bị ghét bỏ cũng hết sức dung túng.
Bước chân Súc Thanh lại dừng lại.
Kết quả một lần nữa xoay người này trong chốc lát, Minh Vương đã ôm đứa bé đi tới trước mặt hắn.
“...” Tiểu gia hỏa trong ngực nhíu mày bĩu môi, ngũ quan biến hình, đầy mặt thấm bi thương, nước mắt ủy khuất như hạt châu còn ở điên cuồng rơi xuống. Cái đầu nhỏ vẫn luôn hành động theo bản năng, căn bản không thể lý giải vì sao Súc Thanh đột nhiên lại không để ý đến nó.
